Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

Nhớ ba


Hôm qua tự nhiên có con bướm cứ chặn đường khi mình dắt xe ra. Nghĩ mãi không biết là sắp đến ngày giỗ của ai.Tận đến đêm mới nhớ: mai là 22/12. Ba nhắc mình đấy.
Hôm nay trên đường đi sang cậu Trung thắp hương cho ba, tự nhiên nhớ những chuyện ngày xưa ba hay kể cho mình nghe. Có lần ba bảo: mấy đứa con gái ở rừng tội lắm, tóc rụng hết, lúc nào cũng thèm có được quả bồ kết để gội đầu. Nghĩ mãi về điều ấy và mình đã viết bài "Điều ước".
Nhớ ba!

Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010

Lan man một chút!


Cái suy nghĩ về sự mong manh của cuộc đời cứ làm ta chao đảo. Mỗi lúc ta một cảm nhận rõ điều ấy. Ta đọc ở đâu đó ai đã nói: cuộc đời thật khó mà biết hết được, có khi chỉ là một cái giật mình đã chuyển xoay số phận. Trong cuộc đời, mỗi thời khắc đều có cơ hội riêng của nó, quyết định lựa chọn hoàn toàn do mỗi người. Như tung một đồng xu lên, chỉ 2 mặt: xấp/ ngửa mà thôi. May/ rủi cũng vậy, như một lần tung. Sẽ trwo thành hiện thực hay mãi là ước mơ? Sẽ là mãi mãi hay chỉ là phút giây? Có phải vậy không nhỉ? Hơi buồn!

Thứ Tư, 15 tháng 12, 2010

Vẩn vơ





Chẳng muốn cho nhiều



Chẳng đòi cho lắm


Mong manh hơi thở


Ao ước ngậm ngùi.



                                       Con con tình nhớ


                                       Ngai ngái niềm buồn


                                      Nào mong yếm lụa


                                     Che tình dở dang!



Dẫu tròn mảnh nhớ


Dẫu méo phận chờ


Thì thôi cứ giữ


Nỗi lòng của nhau.


                                               Chát chua táo rụng


                                               Ao đình ai soi


                                               Một đời mắc nợ


                                              Giữ gìn cho ai!