Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

Cảm biển

              
Không có Nở thì đã có Co
Dầu là ai nữa cũng chẳng lo

Muôn đời vẫn thế, không thể khác

Ấm áp tình người bát cháo hoa


Say sóng? Say người? Hay say mây?

Để cho nông nỗi tấm thân Thầy,

Phất phơ ngọn gió, đong đưa dáng

Lão gia phải cảm! Xót con thay.



Sóng êm, gió nhẹ, mưa lây rây,

Đủ giữ cho Thầy chút ngây ngây,

Cái cơn Cảm Biển, say phải biết!

Về đến đất liền vẫn như bay

( Tặng Thầy Đỗ Đình Tuân)

Thứ Hai, 26 tháng 7, 2010

Chạnh lòng!


Đi chơi giờ phải làm bù. Mệt thật đấy. Hôm nào cũng chấm đến 6g chiều, ngồi liền tù tì không dám đứng dậy nữa. Sợ nhất lúc vào điểm nữa cơ. Chắc cũng phải 2 ngày cật lực nữa mới xong.
3g chiều nay phái đoàn phía Nam cũng bay, thế là hết thực sự những ngày ấm áp.
Thấy nhẹ lòng và vui vì mọi chuyện diễn ra tốt đẹp. Đấy chắc là ba má phù hộ.
Xem Blog bỗng chạnh lòng. Mình chẳng được bao nhiêu ảnh. Giờ này trong tay cũng chẳng có gì.
Thế rồi sẽ qua như một cơn gió thoảng thôi mà, nghĩ ngợi làm gì cho thấy tủi thân.
Người đến. Người đi. Và ta thì ở lại.
Mong cho Blog Tri ân đừng bị rơi vào sự bình lặng!

Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2010

Xa



Nha Trang mưa. Không ồ ạt. Cũng chẳng nhè nhẹ, lây rây. Cứ đều đều, vừa vặn cho lòng người cảm nhận đầy đủ sự nặng lòng!


Mọi người ào đến rồi lại đi. Rối rít, đôn đáo, rưng rưng và những trận cười như phá. Đời người được mấy lần Hạnh ngộ như thế chứ! Càng ngẫm càng thấy mình thật giàu có. Tất cả mấy chị em mình. Tất cả những thành viên của Hành trình Tri ân!


Mỗi ngày mình lại muốn đọc cả nghìn lần câu:


                                              “ Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy


                                            Ta có thêm ngày nữa để yêu thương”


Yêu thương bao nhiêu để cho được gọi là ĐỦ nhỉ!


Thứ Năm, 22 tháng 7, 2010

Không đề

Không đề


Chuyện rằng …ngày xửa …ngày xưa


Trong veo giọt nắng, ngây thơ giọt sầu.


Ngây ngô là cái tình đầu,


Sáng mong, chiều nhớ để nhàu lời thương.


Kiêu sa là cái khôn cùng,


Một thời hoa đỏ… .. ai trồng cây si.


Thế rồi! ...Thôi thế thôi thì…


Lời yêu giấu mãi…..


Một thời ngu ngơ!

Thứ Hai, 19 tháng 7, 2010

Già?

Mấy tuổi thì được gọi là GIÀ?
Đó chính là sự thần bí của tuổi. Bạn thực sự cảm thấy thế nào ở độ tuổi của mình thì nó sẽ là như vậy. 70 tuổi sẽ có cảm giác là đứa trẻ 13 nếu bạn vẫn dám một mình đạp xe vù vù lao đi trên con đường làng vắng vẻ hoặc lướt sóng mà không cần phao. Vấn đề là bạn có cảm nhận được làn gió mơn man trên má, tiếng gió réo rắt bên tai, mắt vẫn có thể mở hết cỡ khi nhìn thấy một chùm hoa lạ! Tất cả tuổi tác nằm trong tay ta, hay đúng hơn là trong trái tim mình. “ Cuộc đời giống như một chiếc xe đạp. Bạn không ngã nhào trừ phi bạn ngừng đạp” (Claude Pepper- Nghị sĩ Quốc hội Mỹ “ Giữ trái tim luôn trẻ - Nhóm SMEE tuyển chọn”). Chắc chắn là không ai muốn bị ngã, nhất là khi mình không còn trẻ. Vậy thì đừng quên là, cuộc đời luôn như vòng quay của bánh xe, quay đều, quay đều … để ta thấy mình luôn vận động. Đó là cách mình cảm thấy cuộc sống luôn mới mẻ! Nếu bạn muốn giữ trái tim luôn tươi trẻ thì hãy bắt đầu! Nào ta cùng đạp!


Và đây là phần thưởng cho bạn:


Điều tuyệt vời khi trở nên già hơn là bạn không đánh mất bất kỳ lứa tuổi nào mà bạn đã trải qua” (Madeline L’engle).


Có 48 lý do để bạn thấy tuổi già thật đáng yêu:


1.Bạn thực sự thấy hoàng hôn đẹp hơn, ăn một quả đào thấy ngon hơn và thấy một đứa bé đáng yêu xinh xắn hơn.


2. Bạn có thể nói: “Khi ta bằng tuổi con…” với ngày một nhiều người hơn.


3. Bạn không còn bị buộc phải biết tất cả các câu trả lời hay tất cả các câu hỏi.


4. Nếu bạn muốn thay đổi ý muốn của mình thì cũng không có ai để tâm kèo nhèo gì về điều đó cả.


5. Khi bạn quyết định làm cái gì đó trong lúc hứng khởi tức thời thì cũng không ai để ý gì đến chuyện đó cả.


6. Không còn gì phải học hỏi một cách cực nhọc nữa.


7. Bạn đã nhìn thấy mọi thứ trước đây dù cho không nhớ chính xác ở đâu.


8. Không còn nỗi sợ hãi phải mang thai nữa.


9. Người cao tuổi được giá khách sạn, vé máy bay, vé xem phim…


10. Bạn có thể thư giãn, không phải cố gây ấn tượng cho ai khác và là chính mình.


11. Có đủ thời gian để hiến máu, để quên đi mối hận thù, để rút lại những lời mà mình không nên nói, để cầu nguyện cho những người mà bạn không thích và làm những việc tốt cho những người mà họ không bao giờ biết ai đã làm điều đó.


12. Không còn những buổi mua sắm những món quà không đúng ý người nhận nữa bởi không chỉ những tấm sec xã hội công nhận, mà những người nhận - đặc biệt là dâu rể và các cháu nội ngoại – còn thích mấy tấm sec hơn.


13. Bạn bè sẽ là những người luôn nhớ đến bạn.


14. Bây giờ nói dối về tuổi tác của mình dễ hơn, thỉnh thoảng ta quên mất là ta bao nhiêu tuổi rồi.


15. Có nhiều tóc bạc hơn.


16. Bạn không cần phải ngủ đúng giờ giấc.


17. Việc giúp bạn sử dụng máy vi tính làm con cháu bạn cảm thấy trở nên quan trọng và hữu ích.


18. Ban đêm khi mất ngủ bạn có thể đếm những đứa cháu của mình, hay những người bạn, và những viên thuốc mà mình quên uống.


19. Bạn sẽ là con tin đầu tiên được thả ra.


20. Đứng ở nơi nước cạn mà cũng được coi là đang bơi.


21. Bạn không phải sửa soạn mọi thứ cho đêm giao thừa nữa.


22. Tới đâu làm tới đó. Bây giờ bạn có cái nhìn mới, rất cởi mở cho mọi sự trải nghiệm khác.


23. Bạn có thể đội mũ to vành và khoác áo choàng tắm ở bãi biển.


24. Tất cả các tài xế đều dừng lại cho bạn qua đường.


25. Tự do bắt đầu một sở thích mới hay bắt đầu lại cái cũ mà không có áp lực nào, để sống như câu ngạn ngữ: “Nếu bạn không thể làm gì đó một cách hoàn hảo thì tốt hơn là đừng làm gì cả”.


26. Cuối cùng thì tốt đủ thật sự là đủ tốt.


27. Nhiều bộ phận trong cơ thể mình được thay thế để khỏe mạnh hơn.


28. Bạn có thể mang những đôi giày khiến bạn thấy thoải mái mà không ai để ý- thậm chí chẳng ai quan tâm.


29. Cảm thấy thật thoải mái khi chọn: trở nên tốt hơn là trở nên đúng.


30. Dành thời gian đi dạo không còn bị xem là việc xa xỉ nữa mà là việc cần thiết.


31. Hầu hết những nỗi thất vọng lớn nhất trong đời đều ở lại phía sau ta.


32. Bạn phát triển một nhận thức mới về những điều cũ – bạn bè cũ, những cuốn sách cũ, những quan điểm và giá trị cũ, rượu lâu năm… và chính bản thân bạn.


33. Bạn đã đủ già để nhận biết rằng mình không bao giờ là quá già cho một sự khởi đầu mới.


34. Bạn có được sự sáng suốt đáng ngạc nhiên khi thấy được những lỗi lầm của người khác không tệ hơn của bản thân mình.


35. Trải nghiệm của bản thân mình chứng cho việc dành thời gian yêu thương ai đó thì có ý nghĩa hơn nhiều so với việc tiêu tiền vì họ.


36. Bạn biết tận hưởng một chuyến đi còn quan trọng hơn là đến được đích của nó.


37. Thỉnh thoảng bạn có được niềm vui khi đi chệch hướng – đi sai đường lại mang đến cho mình niềm vui vô hạn mà bạn không thể ngờ, cũng chẳng lường trước được.


38. Bạn nhận ra rằng những món quà thực sự của cuộc sống: sức khỏe, tình yêu thương, có giá trị hơn bất cứ thứ gì mà đồng tiền có thể mua được.


39. Bạn có ít nhất một kinh nghiệm mà bạn đã ước là không bao giờ trải qua một cách liều lĩnh như thế, nhưng bạn sẽ không đánh đổi nó với bất cứ thứ gì.


40. Cuối cùng thì bạn cũng chấp nhận sự thật là mình không thể sống đủ lâu để làm tất cả mọi điều mà mọi người muốn bạn làm. Do vậy, bạn bắt đầu ưu tiên chọn lựa những vấn đề quan trọng nhất trong hành trình dài.


41. Bạn biết rằng: Thắp sáng lên ngọn nến của bất kỳ ai thì cũng không làm giảm bớt đi ánh sáng ngọn nến của mình.


42. Bạn thay đổi những thứ có thể thay đổi được, chấp nhận những thứ không thể và cầu nguyện cho mình có được sự sáng suốt để hiểu được sự khác biết ấy.


43. Bạn giảm mối bận tâm đến các chuyện tiêu cực trong cuộc đời mình và chú trọng vào lòng biết ơn của mình đối với tất cả những điều tích cực.


44. Biết nghe nhiều hơn, học hỏi nhiều hơn, cười nhiều hơn, yêu thương nhiều hơn, giúp đỡ nhiều hơn và sống lâu hơn.


45.Từ kinh nghiệm của bản thân và người khác bạn hiểu rõ rằng một lương tâm trong sạch và tinh thần thanh thản thì giá trị hơn danh tiếng và sự giàu có rất nhiều.


46. Bạn cũng đang học cách đặt quá khứ sang một bên, đồng thời đặt vào tương lai một tầm nhìn đúng đắn và sống từng ngày như thể nó là ngày cuối cùng của bạn, vì cái ngày đó rồi sẽ đến.


47. Để lại một tài sản thừa kế là tình yêu thương, sự chính trực, và những việc làm tốt, vì nó có giá trị hơn là cả một gia tài vật chất đồ sộ.


48. Đây cũng là thời điểm tốt nhất để ta nhìn thấu đáo mọi vật từ bên trong, bên ngoài, trên cao, và về phái trước.
Theo Giữ trái tim luôn trẻ, NXB TRẺ, Nhóm SMEE tuyển chọn
















Chùm thơ " Onga Becgon "

( Onga Becgon  1910 - 1975 )

Chuyện mười năm
Chỉ có một lần thôi

Em hỏi, anh im lặng

Thế mà em hờn giận

Để chúng mình xa nhau

Biết đi đâu về đâu


Con đò không bến đợi


Ôi cây xanh tình đời


Có nghe lời ta gọi





Nhưng mùa xuân đã qua


Tiếng ve về thổn thức


Gió thổi vào đêm hè


Kể chuyện mười năm trước



Chỉ có một lần thôi


Em hỏi, anh im lặng


Thế mà em hờn giận


Để chúng mình xa nhau



Nơi tình yêu bắt đầu


Là những điều khó nhất


Trái tim dù biết hát


Nhưng tình đời dễ đâu


Những lứa đôi yêu nhau


Hãy nghe lời ta kể


Chỉ một lần chót dại


Thế mà đành chia phôi





Chỉ có một lần thôi


Em hỏi….anh im lặng!......



TRẢ LỜI
Em, em nói cùng anh


Chẳng có gì vô ích


Tháng năm ta đã sống


Con đường ta đã qua


Cả những tiếng vang kia

Cũng không là vô ích






Không có gì trên đời


Mãi mãi không hiểu được


Một món quà đem tặng


Sẽ sinh ra niềm vui


Người ta chẳng uổng công


Khi lòng yêu đắm đuối






Cả tình yêu yếu mềm


Ngọn lửa tình yêu ấy


Luôn cháy bừng trong em


Không thể nào nguôi yên


Không thể nào dập tắt


Chẳng bao giờ quá chậm


Để ta lại lên đường


Lại bắt đầu tất cả






Như vậy đâu phải xóa


Khỏi những ngày đã qua


Dù là một tiếng than


Dù là lời nói nhỏ….

Xuân Quỳnh dịch





Mùa hè rớt

Có một mùa ánh sáng diệu kỳ


Cái nắng êm ru, màu trời không chói


Mùa hè rớt cho những người yếu đuối


Cứ ngỡ ngàng như mới vào xuân




Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng


Khe khẽ như không, nhẹ nhàng phơ phất


Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất


Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu





Những trận mưa rào đã tắt từ lâu


Tất cả thấm trong cánh đồng lạnh thẫm


Hạnh phúc ít hơn, khóc nhiều hơn say đắm


Ghen tuông dù chua xót cũng thua hơn





Ôi cái mùa đại lượng rất thân thương


Ta tiếp nhận bởi người sâu sắc quá


Nhưng ta nhận! Trời ơi ta vẫn nhớ!


Tình yêu đầu. Trời lặng bóng sao in






Sao ơi sao! Sao sắp rụng vào đêm

Ta biết lắm! Thời gian đang vĩnh biệt.


Nhưng chỉ mãi bây giờ ta mới biết:


Yêu thương…


                               Giận hờn…


                                                           Tha thứ…


                                                                                         Chia ly…










ĐÃI CÁT TÌM VÀNG

Trên những dòng sông thế giới


Có những người đãi cát tìm vàng


Tháng năm dài kiên nhẫn bền gan


Lọc từ phần mười, phần mười một


Những người đãi vàng không bao giờ nóng ruột


Thời gian không nghiền nát niềm tin






Anh không tìm vàng nhưng lại tìm em


Vất vả gấp trăm lần đãi cát


Cát của bờ sông lấy bao nhiêu chẳng được

Người của thế gian, đâu của riêng mình






Tìm một người yêu, xây một mối tình


Lọc từng buồng tim, trong từng ống máu


Rung động yêu thương, giận hờn nung nấu


Lúc cuồn cuộn như sóng biển trào nhanh


Lúc im lặng như sương long lanh


Không dám động sợ tan thành giọt nước






Người đãi cát quý chút vàng nhặt được


Anh quý em, quý một nụ cười


Gom góp bao nhiêu để xây cất cuộc đời


Có những phút chói lòa cuộc sống







 
Không Đề

Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ
Khúc hát say mê một thời thiếu nữ
Ngôi sao cháy bùng trên sóng Nhê - va
Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà.


Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu bấy giờ anh có lý
Dẫu chuyện xưa rồi, giờ anh xa cách thế
Em hát khác xưa nhiều, khóc cũng khác ngày xưa...


Lũ trẻ lớn lên giờ lại tiếp bước hai ta
Cùng nhắp lại vị ngọt ngào thuở trước
Cũng con sông Nhê - va bóng chiều xoáy nước
Nhưng xét cho cùng họ có lỗi đâu anh!...


Mùa lá rụng

Những đàn sếu bay qua.
Sương mù và khói toả.
Mátxcơva lại thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói sáng ngời

Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ,
Những tấm biển treo dọc theo đại lộ
Nhắc ai di ngang, dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai dù cô độc trong đời:

"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá

Khẽ rung lên bên khung cửa sáng đèn.
Ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,
Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"


Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất!
Anh từng ở nơi đâu, từng là người thân nhất
Sao phút này làm bạn cũng không?


Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn...
Anh - con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời!


Thiếu cẩn trọng chăng?
Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi...
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi


Cơn mưa rơi thầm thĩ lúc chia ly.
Mưa tối rầm nhưng ấm áp nhường kia
Mưa rẫy trong ánh trời lấp loá...
Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngã,


Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!...
Tôi ra ra, lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với một mình thôi, không cần ai tiễn biệt.
Tôi không biết nói cùng anh đến hết


Nhưng bây giờ con phải nói gì thêm!
Cái ngỏ con đã tràn ngập màu đêm
Những tấm biển dọc đường càng trống trãi
"Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng!"


Anh hãy trở về


Anh hãy trở về trong giấc mơ em
Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh
Anh một thuở như cuộc đời như chim, như nắng
Như tuổi thanh xuân hạnh phúc vô bờ.


Anh bây giờ đã ở rất xa
Khoảng cách bao la xoá nhoà hình dáng
Chỉ còn lại trong tim nắm tro tàn ảm đạm
Chẳng thể nào cháy lửa nũa đâu anh.


Chỉ mình em có lỗi, chỉ mình em
Vì đã vội buông anh ra quá sớm
Vì vẫn sống trái tim đầy kiêu hãnh
Ôi lòng thèm khát chẳng thể nào nguôi...


Anh hãy trở về trong giấc mơ em
Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh
Anh một thuở của cuộc đời như chim, như nắng
Như tuổi thanh xuân hạnh phúc vô bờ.


Vì năm tháng đổi thay em bây giờ đã khác
Hát khác xưa rồi, và khóc cũng khác xưa
Em đã khác xưa rồi, em đã khác xưa
Ôi cuộc đời sao trôi nhanh quá!


Em đã già đi anh không nhận ra nữa
Hay là anh có nhận ra chăng?
Em không cầu xin tha thứ nơi anh
Cũng chẳng thề nguyền những điều vụng dại


Nhưng em tin nếu anh quay trở lại
Nếu anh còn nhận được ra em
Những bực tức nhau ta sẽ nguôi quên
Ta sẽ lại bên nhau sóng bước


Ta sẽ khóc như chưa bao giờ được khóc
Mà chỉ hai ta mới hiểu vì sao.


Câu chuyện tình yêu
OngaBecgon gửi Becxonop


Đừng nhắc nữa anh ơi
Lỗi lầm thời quá khứ
Ngôi sao bừng đốm lửa
Đâu còn nữa mầu xanh

Con chim nhỏ chuyền cành
Cũng dịu dàng tiếng hót
Tìm một chiều dịu ngọt
Hoa sặc sỡ lo âu


Dòng sông trôi về đâu
Hỏi làm chi cho khổ
Tình yêu con thuyền nhỏ
Buồm trôi nơi xa xôi

Đừng nhắc nữa anh ơi
Buồn vui thành kỷ niệm
Bài thơ là câu chuyện
Của bắt đầu tình yêu.



Không nói

Em vẫn sống như ngày xưa vẫn sống
Vẫn vui đùa, vẫn hát vẫn cười tươi
Khi hè về trăng lên vẫn dạo chơi
Vẫn lặng ngắm Neva những chiều ráng đỏ

Bởi nỗi buồn thời gian đã xoá
Và tình yêu thành kỷ niệm xa xăm
Em đã quên, vâng em đã quên anh
Anh đối với em đâu phải là duy nhất

Xin đừng giận em vì đó là sự thật
Em không muốn dối mình và không muốn dối anh
Tình yêu qua như làn gió mỏng manh
Thì chuyện đó phải chăng em có lỗi

Xin đừng trách em là người mau thay đổi
Vì tình yêu chỉ đến một lần yêu
Những gì năm tháng đã cuốn trôi
Sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại

ST & BS

Thơ tình em đọc



ST

Chủ Nhật, 18 tháng 7, 2010

Hi! Nhà mới ghê!

Mở cửa vào nhà mình mà cứ tưởng đi lạc.
Thật giống như lời gọi Cá Vàng của Ông lão đã hiệu nghiệm! Ngôi nhà xấu xí, đơn sơ giờ thành tòa lâu đài đáng nể. Mình không dám tin là vào đúng nhà.
Thank! ttb!
Khối người tưởng mình làm chuyên nghiệp lắm ấy! hehehehe
Rất thích!
Có điều lại lo quá cơ, làm sao mà giữ cho nó ấm và đẹp mãi đây? hichichi...

Thứ Sáu, 16 tháng 7, 2010

Thứ Năm, 15 tháng 7, 2010

Chùm thơ Henrích Hainơ

Christian Johann Heinrich Heine
(tên khi sinh là (tiếng Hebrew)
Sinh 13 tháng 12 năm 1797 – mất 17 tháng 2 năm 1856)
Con người vẫn cười trong đau khổ (trích lời của Mácxim Goocky)
Tình yêu

Ta đem chôn tình yêu
Rồi trồng hoa trước mộ
" Lạy chúa!... thế là xong !"
Cả hai cùng nói khẽ

Nhưng tình yêu vùng dậy
Trách móc nhìn chúng ta
Các ngươi nói gì vậy ?
Ta vẫn sống đây mà



Hôn

Thơ ngay em hỏi anh
Sao mặt hồ có sóng
Anh mỉm cười, lấp lửng...
Vì gió núi hôn bờ.


Em nũng nịu: ứ ừ
Khác cơ không phải thế
Em với anh này nhé
Sao chẳng thấy sóng đâu?


Anh vuốt nhẹ mái đầu
Hôn môi em nồng cháy
Em ơi ! Em có thấy
Sóng đang cuộn trong tim?


Nhầm


Gặp nhau non buổi chiều,

Ngẩn ngơ tròn buổi tối

Đường về quên mất lối

Bước nhầm vào nhà em.




Một Vị Sao Rơi Xuống

Một vị sao rơi xuống

Trên lấp lánh trời cao !
Vì sao của tình yêu
Tôi thấy từ đấy rụng.

Từ trên một cây táo

Rụng đầy lá và hoa
Cơn gió nhẹ vờn qua
Mang đi và bờn cợt.


Trên áo thiên nga hát
Bơi tung tăng khắp nơi
Dần lặng tiếng im hơi
Chui xuống nấm mộ ướt


Trời tối ! chao lặng im
Hoa lá cũng bay xa
Vì sao cũng tắt vụn
Và bặt tiếng thiên nga.


Hoàng Trung Thông dịch


Trong Mơ Anh Ðã Khóc

Trong mơ anh đã khóc
Thấy em trong áo quan
Ðến khi anh tỉnh giấc
Nước mắt cứ tuôn tràn

Trong mơ anh đã khóc
Thấy em không trung thanh
Tỉnh dậy, anh đôi mắt
Lệ đắng còn chảy quanh

Trong mơ anh đã khóc
Thấy em vẫn dịu hiền
Thế rồi anh tỉnh giấc
Nước mắt vẫn triền miên

Hoàng Trung Thông dịch


Triệu Năm

Triệu năm hàng triệu năm rồi
Những ngôi sao ở trên trời đã yêu

Lời của em đẹp bao nhiêu
Nhưng mấy ai hiểu ít nhiều em ơi ?


Chỉ anh hiểu được mà thôi
Vì anh học được những lời của em.

Tế Hanh dịch


Tháng Năm Kỳ Diệu

Tháng năm lộc nở khắp nơi
Với ai ta tỏ những lời thiết tha
Tháng năm vang tiếng chim ca
Với em ta tỏ tình ta buổi đầu
Tế Hanh dịch




.... Bức Thư .....


Bức thư em mới viết
Chẳng làm anh hãi hùng
"Em không yêu anh nữa"?
Nhưng thư dài vô cùng


Mười hai trang chữ bé
Một bản thảo tuyệt hay

Không ai viết như thế

Khi người ta chia tay.


(Theo Như Hoa)


Nếu Hoa Cũng Biết Nói

Bông hoa quý ! Nếu hoa cũng biết

Vết thương gì đã xé lòng tôi
Thì lệ hoa đã hoà lệ tôi rồi
Ðể chữa lành nỗi đau tôi chịu đựng


Và hoạ mi, nếu hoạ mi cũng biết
Tôi có bao đau yếu, ưu phiền
Thì chim sẽ dành cho tôi, vui vẻ
Một bài ca làm phấn chấn tôi lên


Và nếu các vì sao cũng biết
Bao đau thương sâm chiếm lòng tôi
Thì các vì sao cũng từ giã bầu trời
Ðể làm dịu nỗi lòng tôi thất bại


Hoa, chim, sao không thể nào biết được
Chỉ một người biết nỗi khổ tôi thôi
Người đàn bà đã từng xé nát
Bằng tay mình xé nát tim tôi


Hoàng Trung Thông dịch



Em là ...


Em là hoa huệ trắng
Nở trong trái tim anh
Em là nghìn tia nắng
Soi đời anh ngọt lành


Em là những ước mơ
Mà anh hằng khát vọng
Em là một hồn thơ
Chứa chan đầy sức sống

Em là từng đợt sóng
Ôm ấp mạn tàu anh
Em là vì sao sáng
Soi màn đêm lung linh

Em là cây tùng xanh
Vươn cao trong bão tố
Em là chim mùa xuân
Bay vờn trên biển cả

Em là bông lan đá
Hương tỏa ngát núi rừng
Em là đồi cây dẻ
Trăng sáng ôm mênh mông

Em là dòng suối xanh
Những buổi chiều anh tắm
Em là ráng hòang hôn
Những buổi chiều anh ngắm

Trong mắt em sâu thẳm
Anh thấy cả đất trời
Cách xa tình vẫn đẹp
Có phải không em ơi ?




Những Hoa Hồng Tái Nhạt

Những hoa hồng tái nhạt
Em có hiểu vì đâu ?
Những hoa tím im lặng
Trên cánh đồng xanh màu ?

Vì sao trên không trung
Chim sơn ca than khóc?
Vì sao đoá hoa thơm
Toả một mùi chết chóc?

Vì sao trên cánh đồng
Mặt trời buồn ảm đạm ?
Sao trái đất quạnh hưu
Mang một màu tang xám ?

Vì sao anh đau khổ
Em hay nói giùm anh
Em nói đi, hỡi em
Vì sao em bỏ anh ?

Tế Hanh dịch


ST

SEN TÂY HỒ














Photo . B

Những phút xao lòng




Có thể vợ mình xưa kia cũng có một người yêu
( Người ấy gọi vợ mình là người yêu cũ )

Cũng như mình thôi, mình ngày xưa cũng thế
Yêu một cô giờ cô ấy đã có chồng

Có thể vợ mình vì những phút mềm lòng
Nên giấu kín những suy tư, không kể về giấc mộng
Người yêu cũ vợ mình có những điều mà mình không có được
Cô ấy không nói ra vì sợ mình buồn

Mình có những phút giây cảm thấy xao lòng
Khi gặp người yêu xưa với những điều vợ mình không có được
Nghĩ về cái đã qua, nhiều khi như nuối tiếc
Mình cũng chẳng nói ra vì sợ vợ buồn

Sau những lần nghĩ đâu đâu mình thương vợ mình hơn
Và cảm thấy mình như người có lỗi
(Chắc vợ mình hiểu điều mình không nói
Cô ấy cũng thương yêu và chăm chút mình hơn)

Có trách chi những phút xao lòng
Ai cũng có một thời để yêu và một thời để nhớ
Ai cũng có những phút giây ngoài chồng ngoài vợ
Đừng có trách chi những phút xao lòng.


Thuận Hữu

Bạn thân

Khi em khóc vì anh
Người ấy lau nước mắt
Cố tìm lời khoả lấp :
Hạnh phúc của mình phải biết tự nâng niu.

Khi em bảo mình đang được yêu
Người ấy chúc em hạnh phúc
Trong tiếng cười em bật khóc
Chỉ một mình người ấy ở cạnh bên

Khi em buồn và khắc khoải gọi một cái tên
Như đã từng gọi tên anh những đêm không ngủ
Người ấy vẫn bên em với ngàn lời xưa cũ
Khoả lấp giùm anh những hời hợt
Dẫu rất vụng về

Em thành công với những ước mơ
Người ấy giấu niềm vui vào mắt
Một lời chúc mừng thôi , anh vô tâm quên mất
Tự dưng em bật khóc
Bạn thân !


Võ Thiên Hương

Tinh yeu Internet


Chàng không thể nhìn nàng qua Modem
Chàng không thể hôn nàng qua bàn phím
Chàng không thể cầm tay nàng âu yếm
Chàng chỉ nói: “Yêu em!”, và cứ thế Enter


Và hai người cứ yêu vậy trong mơ
Trong chiếc khung con mỗi lần hội thoại
Đêm càng khuya, họ càng mê mải
Nói chuyện trăng sao, mật ngọt thiên đường


Nàng ở bên này, chín nhớ mười thương
Chàng ở bên kia, ngày trông đêm đợi
Ngồi trước keyboard, gõ hoài không mỏi
Tình yêu tiếp thêm sức mạnh phi thường

Nàng hỏi chàng: “Anh cứ nói yêu thương”
“Thế mà bỗng, anh biến đi đâu mất”
Chàng vội vàng: “Ơ kìa, anh nói thật”
“Anh bị dis”, và lập tức xen vào

Họ cứ yêu nhau như mận yêu đào
Ôm computer mỗi ngày mấy tiếng
Chát mãi, chát hoài, ko hết chuyện
Tình yêu cứ theo năm tháng vơi đầy

Và bên ngoài kia trái đất vẫn quay
Qua chiếc modem, những mối tình vẫn nở
Cũng gian truân, và cũng đầy trắc trở,
Cũng “I love you”, và cũng lại enter

Tình yêu Modem cũng đẹp như mơ
Khác chi Romeo thời hiện đại
Cuối tháng cầm hoá đơn điện thoại
Chàng Romeo cảm thấy hơi buồn

ST

Hiệu ứng cá măng



Nhờ sự năng nổ, linh hoạt đến quên mình mà chú Cá măng ấy cứu sống mình, cứu sống cả tàu cá!

Trong mỗi chúng ta, lối sống bằng lặng, thờ ơ, ỳ trệ lúc này hay lúc khác, ở người này hay người khác vẫn luôn diễn ra, thường nhật đến độ không ai cảm nhận thấy sự ăn mòn thầm lặng của nó! Đôi khi ta còn tự cho mình là người “ biết” sống vì đã hòa bình với sóng gió cuộc đời!

Thực ra có phải vậy không nhỉ? Hay đôi khi trong những khoảnh khắc soi thật sâu vào đáy lòng mình, ta chợt xót xa: Mình thấy nguội lạnh hết rồi!
Làm sao trong mọi lúc, kể cả khi mà mình cảm thấy tuyệt vọng nhất, cô đơn nhất, vẫn giữ được ngọn lửa nhiệt thành đến vô tận nhỉ?

“ Bạn là gỗ lim- ngọn lửa của bạn sẽ nồng đượm”.
Ta vẫn luôn mong mình có được chất lim ấy để mà vượt qua được mọi nghịch cảnh! Chẳng điều gì làm ta sợ hãi bằng việc để mất đi ngọn lửa trong mình. Càng thêm tuổi tác, ta càng cảm nhận rõ rệt sự nguội lạnh của tâm hồn, của sự cảm thông, của bầu nhiệt huyết nó đáng sợ đến thế nào!

Ta phải cám ơn lũ học trò tinh quái và đáng yêu của ta! Mỗi ngày được tiếp xúc với chúng, ta lại thấy mình như trẻ ra! Ngọn lửa của tuổi trẻ có một cách đi riêng đến trái tim người ta. Vì vốn dĩ ngọn lửa ấy luôn mang trong mình sự vô tư đến thánh thiện, sự năng nổ đến quên mình. Một cách tự nhiên, nó truyền nhiệt cho tất cả những gì trên con dường nó đi qua!

Cám ơn các bạn đồng nghiệp trẻ! Các bạn cho ta soi thấy lại mình của ngày xưa ấy! Và điều quan trọng là các bạn đã đem lại cho ta cách sống trẻ trung, nhạy cảm, không được phép để lòng mình xơ cứng!

“ Vì chúng em, cô ơi hãy cười lên nhé!”.
Đây là thông điệp ta nhận được nhiều nhất trong ngày Kỷ niệm 20/11.
Ta thật sự biết ơn những lời khích lệ ấy!
Cám ơn những chú Cá Măng đáng yêu của ta!

Thứ Tư, 14 tháng 7, 2010

Ghen


Ớt nào là ớt chẳng cay
Gái nào là gái chẳng hay ghen chồng
Vôi nào là vôi chẳng nồng
Gái nào là gái có chồng chẳng ghen” (1)

 
Muốn lấy điểm, muốn khen bà xã
Gột làm sao nước lã nên hồ
Tuy rằng ông muốn làm thơ ...
Nhưng thơ, từ bé đến giờ biết đâu !...

Ông nhớ lại mấy câu Xuân Diệu
Chép vào đây cho diệu gửi bà
Lời hay ý thật đậm đà
Ðọc lên cứ thấy bao la là tình:

“Anh nhớ bóng, anh nhớ hình, anh nhớ ảnh
Anh nhớ em, anh nhớ lắm em ơi !
Nhớ môi đang cười ở phương trời
Nhớ cặp mắt đang nhìn anh đăm đắm”...

 
Thơ như thế thật là hay lắm
Chép đến đây ông nhắm hết “phông”
Thơ đâu có phải thơ ông
Cho nên ông tạm xuống dòng để mai

Khi nào nhớ lai rai sẽ chép
Thơ sẵn sàng ở mép ở môi
Nửa chừng ông lại bỗng thôi
Nữa chừng để đó ông ngồi vểnh râu

Rồi bỏ quên ông đâu có nhớ
Bà một hôm bỗng “rớ” được thơ
Bà tru, bà tréo bất ngờ
Rành rành ra đó bây giờ chối đi!

Em nào lại lâm ly như vậy ?
Anh không khai thì gậy tôi phang
Ông anh cuống quýt vội vàng
Rằng nàng là của anh chàng họ Ngô (2)

Ngô với ngọng đều là xỏ lá
Tình kiểu này không khá được đâu !
Thế rồi bà khóc bà sầu
Giết nhau vì chỉ mấy câu thơ tình!


(1) Ca Dao (2) Ngô Xuân Diệu
ST