Thứ Bảy, 26 tháng 2, 2011

Trò chơi


“ Năm… Mười… Mười lăm… Hai mươi…

Nhắm mắt lại Em, bỏ hết mọi thứ phía sau… Đau thương, buồn bã, giận dữ, ghen tuông… công danh, tiền bạc… Em hãy trả lại cho đời… Hãy chỉ mang chính Em vào cuộc chơi này!

Hai lăm… Ba mươi… Ba lăm… Bốn mươi…

Em thấy mình đang trở về tuổi thơ, với những trò chơi thời thơ ấu… với nội, ngoại… với những buổi chiều đứng đợi mẹ… Với những câu hỏi ngô nghê của một thời thơ dại… Và với những ước mơ mà Em vẫn ấp ủ bấy lâu nay.

Bốn lăm… Năm mươi… Năm lăm… Sáu mươi….

Này Em, Em nghĩ rằng tất cả mọi chuyện là tình cờ hay đã được sắp sẵn? Hạnh phúc… đau khổ… sự sống… cái chết… tất cả là sự tình cờ? Hay tất cả đều được Thượng Đế sắp xếp để ta cứng cỏi hơn, cho ta quý trọng những gì ta đang có???

Sáu lăm… Bảy mươi… Bảy lăm… Tám mươi…

Anh và Em. Chuyện tình của hai ta… Anh mong tất cả như một sự tình cờ… một giấc mơ sẽ không có hồi kết… Anh sợ sự sắp xếp… sợ phải đi theo lối mòn… Anh muốn Anh là chỗ dựa cho Em… để giống như hôm nay, Em bỏ lại hết phía sau,chỉ Anh, chỉ Em. Hai đứa và trò chơi của chúng mình.

Một thế giới của ước mơ và bay bổng. Một thế giới chỉ có riêng Anh và Em.

Tám lăm… Chín mươi… Chín lăm… Một trăm…

Ngủ ngon nhé Em… Anh sẽ tiếp tục đi tìm Em trong những giấc mơ.Và hai chúng ta sẽ gặp nhau… Nhất định thế!

Ngủ ngon nhé! Hãy tin rằng lúc nào cũng có Anh ở bên… Khi Em buồn, lúc Em vui, những khi Em cần động viên, chia sẻ… Chỉ cần Em muốn, Anh sẽ có mặt.

Hãy ngủ ngon Em nhé! Lấy tay Em làm gối! Bao xót thương, lừa dối hãy trả lại cho đời!

Hãy ngủ ngon nhé!”
                                                                   (Lời hẹn nơi Thiên Đường- H2!)

Sao mình thích bài viết này thế! Lần nào đọc cũng thấy xao xuyến và bật khóc. Như là ai đó viết cho mình! Nhưng mà cũng như lời hẹn vậy thôi, chẳng ai cả! Chỉ có chính mình!

Với những nỗi ước ao!

Và một lời hẹn!

Nơi xa xôi ấy! Thăm thẳm Thiên Đường!

Ngủ ngon nhé Bé yêu!

Bàn tay!


Bàn tay nắm, bàn tay mở!

Cứ nắm chặt khư khư sẽ lưu được cái mình đang giữ trong lòng bàn tay, nhưng sẽ chẳng bao giờ nhận thêm được cái gì khác, dù chỉ là một chút xíu! Và khi mở tay ra, cái mình cứ lo giữ có khi chẳng còn giá trị gì!

Cứ mở bàn tay ra, cả thế giới ùa vào lòng bàn tay ta, vào mãi, vào mãi .... và cũng dễ dàng rời bỏ để bay đi vì chẳng có gì níu giữ lại cả! Luôn là tay trắng!

Có lúc phải nắm chặt tay lại để gìn giữ những gì là báu vật của mình! Có lúc phải mở rộng tay ra để được nhận sự bao dung của trời đất, của nhân tình. Mở rộng tay để có thể sẻ chia cùng ai đó, dẫu chỉ đơn giản là để ai đó tin yêu đặt bàn tay họ vào lòng bàn tay mình! Và thật tuyệt vời nếu được đặt vào tay ai đó bông Ngọc lan ngào ngạt để tay mình cũng được phảng phất thơm!

Để biết nắm, mở bàn tay trong suốt kiếp người sao mà khó thế!






Thứ Ba, 15 tháng 2, 2011

Hoang dại cỏ may!



      
Ngày xửa ngày xưa… cách đây 43 năm!

       Có một con bé lên 9 tuổi, đen nhẻm, khẳng khiu và lều nghều vì chân tay quá dài. Người nó mỏng như cọng cỏ may. Mái tóc loe ngoe đâu chừng được 5,7 sợi, vàng xỉn, khô xác cõng đầy trứng và chí. Rất khó để vẽ lại khôn mặt nó lúc ấy, vì có lẽ lâu quá rồi, chuyện ngày xửa ngày xưa ấy mà….

      Nhưng một điều nó nhớ rất rõ, đó là nó hoang dại như gió, nghịch ngợm như nắng, ngây ngô, xù xì như đất, hoang sơ, mạnh mẽ như đám cỏ may. Dễ khóc, dễ cười và dễ làm bạn với tất cả. (Cho đến ngày nay, người ta nói lại rằng: nó vẫn như vậy!). Ký ức còn đậm nét trong nó về những ngày ấy là những lá thư của ba ở chiến trường và những lá thư mà chị em nó thay nhau gửi cho ba. Rồi những lần ba về phép, điều ông luôn thích thú và muốn làm, đó là nghe mấy đứa con hát. Nó không biết giọng nó thế nào, chỉ nhớ rằng, khi nó đứng trên chiếc giường 1m6, tài sản to nhất của cả nhà thì nó ngỡ mình đang diễn trên sân khấu của cung điện Hoàng gia. Nó rất hay hát (và cả múa nữa mới kinh chứ) bài : “ Chú ếch con ”. Lúc ấy nó say sưa lắm và ngỡ mình là thiên nga, vì nó đọc đươc điều ấy trong mắt ba nó. Sau này, khi đã làm mẹ nó mới hiểu: “ con chấu chấu yêu” là thế nào. Trong mắt cha mẹ thì con cái luôn là báu vật. Nó lúc ấy là thiên nga của ba nó thật mà! Dẫu thực sự sau này nhớ lại thì nó vẫn cười chảy nước mắt vì điều ấy. Bao giờ cũng vậy, nó đúng là con ếch con, xù xì với 2 mắt mở to, tròn xoe và luôn hát say sưa, dù chẳng bao giờ đúng nhạc cả.


           Ngày xửa ngày xưa…..cách đây 39 năm!

      Con bé 13 tuổi.

       Khu tập thể của trường nằm trong một thung lũng cạn. Một lũ trẻ con đồng lứa với nó, cũng hoang dại và hồn nhiên. Nó có vẻ là đứa sướng nhất bọn. Dù ngộc nghệch và dại nghếch nhưng trong mắt đám bạn bè thì nó như “ tiểu thư”. Út gái mà! Những việc nặng và khó các chị đã làm hết rồi. Của đáng tội, các chị không dám để nó làm gì vì nó có năng khiếu bẩm sinh là tự gây thương tích cho mình và gây đổ vỡ mọi thứ trong tầm tay. Công việc còn lại của nó là quét nhà, gánh nước, nghịch ngợm và ….đọc truyện. Nó mê truyện như bị ma ám. Đọc truyện bất cứ lúc nào, ở đâu, kể cả đi “công tác xa”. Có người bạn sau này nhắc lại: chăm chỉ lắm, lúc nào sang cũng thấy ngồi học bài!?. Nào có học. Đọc truyện đấy. Ngồi vào bàn, lấy vở học được 1 chữ rưỡi là mắt trước mắt sau lôi ngay cuốn truyện ra, thế là chăm chỉ thôi.

      13 tuổi! Mấy đứa con gái khác đã ra vẻ người nhớn! Nó thì vẫn dài ngoẵng, phẳng lỳ. Nếu có lấy thước thợ ra đo chi li, miệt mài cũng không thể xác định được một tí xíu điểm uốn lượn nàogọi là, cả trước lẫn sau. Cẳng tay và cẳng chân vẫn đen nhẻm, suôn đuột như ống nứa còi. Nhưng công bằng mà nói thì chí ít cũng tìm ra được một tí teo cái khác. Đó là mái tóc. Có vẻ mọc thêm được ít sợi, chắc phải được đến 15, 17 sợi chứ không ít đâu. Với niềm kiêu hãnh về vốn tài sản cá nhân vô giá ấy, nó trở nên chăm chải đầu hơn, lại còn biết bắt chị chải mái để kẹp sau đầu (phải kẹp như cô giáo dạy văn của em ấy- nó bảo với chị thế!). Rõ khổ cho chị nó. Suốt 3 tháng hè, hai chị em đánh vật với các loại ghim, kẹp để rẽ ngôi lệch rồi chải vượt lên. Mái tóc cũng ngỗ ngược như chủ, hễ cứ vào đến lớp là nó làm phản. Mỗi sợi tự tạo dáng riêng cho mình, bất chấp ghim với kẹp, dựng đứng và chĩa về muôn phương! Nhưng ngẫm lại, nó tự thấy mình là nhà tiên phong về tạo mode tóc ở Việt Nam đấy chứ. Bây giờ, người ta phải huy động đủ loại keo, dầu dưỡng, roi điện để mong có được mái tóc tỏa đi 4 phương 8 hướng đấy thôi. Còn nó, hễ cứ bỏ kẹp ra là tóc tự nhiên nhảy múa.

         Có một điều luôn ám ảnh nó, luôn trở về trong những giấc mơ của nó. Đó là mảnh đồi con phía sau nhà. Những chiều mùa hè, nấu cơm xong là nó phóng một mạch lên đồi. Lao vút từ bụi cây này sang bụi cây khác, nó như mê tơi đi trong nắng chiều và gió. Và đám cỏ may ngút ngàn, phóng khoáng! Miệng tím sẫm màu sim, mái chín, mắt sáng rỡ đến không cùng. Áo quần găm đầy hoa cỏ may, ngứa râm ran nhưng say nồng đến phát dại. Nỗi khao khát khôn nguôi trong lòng nó là lại được tắm trong cái cảm giác ấy lần nữa.Nằm ngửa mặt,he hé mắt liếc nhìn lên bầu trời đang xám dần, nghiêng tai nghe con dế lí nhí sau bụi cỏ gianh, để cọng cỏ may khẽ cù vào má! Đã bao lần mắt nó cay sè khi nhớ lại cảnh ấy! Lúc ấy, nó như cô bé lạc vào xứ thần tiên vậy. Ôi tuổi thơ quý giá!

        Đã bao lần trong những quãng ngày lớn lên, nó mơ thấy mình hăm hở chạy như bay trong đám cỏ may, rồi ngồi phệt ở đầu hè cắm cúi nhặt hoa may cài đầy quần áo. Cái cảm giác bị hoa cỏ may đâm thật khó tả. Và mùi hương ngai ngái, say nồng của cỏ cũng thật khó quên! Nó chỉ ước một lần nữa, được lăn mình trong đám cỏ ấy, để được sống lại con bé tuổi 13.


       Ngày xửa ngày xưa…..cách đây ……

      Những đứa trẻ ngày ấy. Và cả con bé con ấy nữa! Ngày ấy, chẳng bao giờ chúng đoán biết được những gì đón đợi chúng ở phía xa kia! Trái đất luôn là hình cầu mà, không ai có thể nhìn xa hơn điểm cong ấy cả. Mỗi đứa đi một con đường riêng của mình, theo cách mình đã chọn. Ai cũng có những lý do rất thuyết phục khi nói về cuộc sống hôm nay của mình. Ai cũng đúng cả, theo cách của mình! Thành công hay chưa thành công, hạnh phúc hay chưa hạnh phúc, tất cả chúng ta đều đã nỗ lực hết sức mình. Tuy nhiên, với nó, nó ngộ ra rằng: đi con đường nào, chọn cuộc sống nào, đừng ai đổ thừa cho số phận, cũng đừng đổ thừa cho ai. M.W. Stone nói rằng: “ Mỗi người là một tay thợ chạm khắc và là nhà đạo diễn cho chính cuộc sống của mình”. Nó không oán trách số phận. Nó không hờn giận ai. Nó cũng không đổ thừa cho chính mình! Đơn giản là nó chấp nhận cuộc sống mà nó đã tạo dựng nên, bằng tất cả những gì nó được Tạo hóa ban tặng! “ Chúng ta có quyền lựa chọn để trở nên khốn khổ và yếu đuối hay hạnh phúc và mạnh mẽ” mà!
      Nó đã chọn cuộc sống này, giản đơn như gió đồng, hoang sơ như những bông cỏ may, phóng khoáng như nắng chiều trên góc đồi sim sau nhà nơi ấy. Nó sẽ vẫn chỉ là con ếch con vừa học bài vừa hát nghêu ngao, quanh năm tóc khét nắng và dựng ngược. Và, giá được đẫm mình vào đám cỏ may, để hít căng đầy mùi hương ngây nồng của nó, để cả cuộc đời nó được găm đầy những hạt cỏ may. Hoang dại, nồng nàn, an nhiên biết mấy!


15/2/2011


Thứ Hai, 14 tháng 2, 2011

Ru mình!

                              
                                Thôi đừng trách giận, dày vò
                           Oán, ân âu cũng phù du kiếp người
                                Để mai sau giữa đất trời
                           Lòng ta thanh thản về nơi vĩnh hằng
                               Thôi đừng nuối tiếc, hờn ghen,
                           Âu là cũng khúc bập bênh đoạn trường
                                Để mai sau cuối con đường
                           Lòng ta nhẹ bấc như làn gió bay
                               An nhiên, tự tại bao ngày
                          Xua đi bóng tối được thua, tranh giành
                               Mong sao mãi giữ tâm lành
                         Chắt chiu mật ngọt yên bình trời cho
                              Vui buồn âu cũng hư vô
                         Giữ tâm thanh thản, giữ lòng ung dung
                              Đã trao, trao đến tận cùng
                     Lòng riêng cất lại lặng thầm mà ru!

                                                                                     
14/2/2011










Lên lão


Mỗi ngày sống là một món quà
Mỗi sớm mai mở bao điều quý giá
Ngày tiếp ngày bao buồn, vui, được, mất
Ta xây tòa hạnh phúc nguy nga


Mỗi mùa xuân nhận thêm tuổi trời ban
Nhận thêm nữa bao sớm mai bình lặng
Để trong ta gánh hành trang kỷ niệm
Mãi nặng thêm - kho báu của tuổi già.


Cuộc đời ta, một ngân hàng kỳ lạ
Ngày mỗi ngày tích lũy những niềm yêu
Cho tài khoản cứ tăng lên, tăng mãi
Tỷ phú đong đầy những ký ức thời gian.


Dẫu thân xác mai một cùng năm tháng
Mắt mờ dần,tay yếu, gối chùng đau
Rồi đến lúc ta theo cùng cát bụi
Gánh hành trang kỷ niệm vẫn trĩu đầy!


Ngày nối ngày gom góp nhặt ở đời
Bao cay, đắng, buồn, vui, chua, ngọt
Gói ghém cả thắng, thua, thành, bại
Ta nâng niu như báu vật cho riêng mình.
14/2/2011

Thứ Bảy, 12 tháng 2, 2011

còn xuân?


Ơi người nơi ấy có còn xuân?
Còn những bâng khuâng lúc đổi mùa

Còn có những lần tim lỗi nhịp

Còn thấy đâu đây mắt ai cười!



Trái tim lồi lõm bao thương tích

Không biết bao lần nhỏ máu tươi

Xin người đừng để tim chai cứng

Hãy cứ cho đi dẫu nát lòng!



Ta ước mong sao mãi trong đời

Trái tim bỏng rát những vết thương
Để biết thực là ta đã sống

Đã biết yêu thương, cháy hết mình!

12/2/2011


Hạc giấy

Một con hạc giấy

Hai con hạc giấy

Mười con hạc giấy…..

Nếu gấp đủ một nghìn con hạc giấy:

Nguyện ước sẽ thành!

 
Dẫu muôn nghìn con hạc giấy

Đã như chắp canh bay lên

Ước nguyện khó thành

Vậy nhưng ai cũng vẫn muốn tin là thế!



Nuôi dưỡng một niềm tin

Ấp iu bao ước nguyện

Sẽ mãi như con thuyền thương nhớ

Chảy trôi trong chốn mong chờ.


Những con hạc giấy

Ước nguyện muôn đời

Khát khao, da diết

Mải miết. vẹn nguyên!


Ta yên bình

Trôi trong miền thương nhớ

Mãi một niềm tin:

Những con hạc giấy

Chắp cánh bay lên!

12/2/2011



Thứ Sáu, 11 tháng 2, 2011

Nước mưa rơi xuống!

Giọt nước mắt lăn dài…

Nỗi đau tan chảy,

Từng giọt,

                  Long lanh,

                                  Rơi rơi,

                                                   Rơi mãi….

Cô bé có khóc đâu!

Là mưa thôi đấy,

Tan chảy,

                Chảy hoài….
                                         Cuốn trôi,
                                                             Cuốn trôi...
Nỗi buồn,
                  Niềm đau,

                                     Lo âu, 
                                                    Sợ hãi…
Tất cả.
Sẽ được cuốn trôi!



Nước mưa rơi xuống,

Cuốn trôi,

Cuốn trôi!

Cô bé nào có khóc đâu,

Nước mưa rơi xuống!


11/2/2011


Tiễn Xuân

Mải mê bánh mứt với hành, dưa

Đầu óc u mê, mụ cả vần

Xuân đến, Xuân đi…vèo một cái

Tỉnh ra đã thấy Hạ đến nhà!



Bữa nay nắng sớm mà rực rỡ

Mai, Đào, Vạn thọ, Cúc, Nghênh xuân…

Suốt ba ngày tết không thèm nở

Để hết Xuân rồi lại mãn khai!




Mới hay vạn vật ung dung quá,

Muốn nở, muốn tàn chẳng quỵ ai!

Không chịu uốn mình theo chủ kiến

Lung linh, mạnh mẽ tỏa sáng ngời.




Tạo hóa ban cho mỗi một người

Sinh linh nguyên bản một trên đời

Cớ sao cứ uốn theo miệng lưỡi

Để đánh mất mình, thành Hư vô?





Loài hoa biết sống lẽ riêng mình

Mưa, nắng, bốn mùa cũng tự Thiên

Mỗi người là một điều vô giá

Sống thực chính mình – lẽ tự nhiên!


Nghênh Xuân


Xuân mới muôn loài khoe sắc mới

Người người cũng mới - mỗi sớm mai.

Một điều mãi mãi muôn năm cũ

Nhân nghĩa, Ân tình không chuyển xoay!




Nghênh Xuân – xin rộng mở cõi lòng

Đón bạn Tri ân như gió Xuân

Đón người - ấm áp như nắng Hạ

Với mình – thanh thản tựa hồ Thu.





Xuân đến, Xuân đi, Xuân lại lại

Đời người được mấy khúc Tri âm!

Hữu duyên kỳ ngộ tương Tri kỷ

Có đến rồi đi như tiết Xuân?!




Vẫn biết Đông tàn sẽ có Xuân

Vẫn biết chờ mong sẽ tương phùng

Lòng ta làm nhện giăng tơ mãi

Từng sợi mong manh dệt khát khao!


10/2/2011