Thứ Hai, 9 tháng 11, 2015

Quên

           
                           Cháu nghe câu chuyện của bà


                               Chiều rồi bà mới về nhà

                         Cái gậy đi trước, chân bà theo sau

                               Mọi ngày bà có thế đâu

                         Thì ra cái mỏi làm đau lưng bà!


                               Bà rằng: gặp một cụ già

                         Lạc đường, nên phải nhờ bà dẫn đi

                              Một đời một lối đi về

                         Bỗng nhiên lạc giữa đường quê cháu à!


                              Cháu nghe câu chuyện của bà

                         Hai hàng nước mắt cứ nhòa rung rung

                              Bà ơi, thương mấy là thương
                          Mong đừng ai lạc giữa đường về quê!                               
                                          (Theo Nguyễn Văn Thắng- Tiếng Việt 4)
Bao lâu nay đọc bài thơ, xót thương nhưng vẫn thấy cái sự quên ấy thật còn xa lắm lắm. Vậy nhưng, chỉ trong vòng hơn 2 tháng, mình đã chứng kiến cảnh quên đến 2 lần.
Lần trước là lúc mình đến ngân hàng để ký sổ hưu. Có 2 vợ chồng cụ già chừng 70 tuổi. Cụ bà đi cùng cụ ông để xin các cô nhân viên cho ông nhận lương. Vì cụ ông chuyển lương qua ATM nên cứ 6 tháng phải ký lại một lần nhưng tự nhiên tháng ấy, cụ ông không sao ký lại đúng chữ ký của mình nữa. Thế là làm lại thẻ, và tháng ấy, chắc phải đến cuối tháng cụ mới nhận được lương.
Hôm nay, ra ngân hàng chuyển tiền cho con. Khách hàng trước mình là một cụ ông, chắc hơn 70, nhìn thì rất khỏe mạnh và sắc sảo, tay đang giữ một xấp tiền đã được phân loại thành từng nhóm, có dây thun cột ngoài và một tờ giấy ghi số tờ mỗi loại. Mình thật bất ngờ khi nghe cô thu ngân hỏi: “Bác gửi thêm bao nhiêu ạ?”, ông cụ ngơ ngác, lật tới lật lui các xấp tiền mà không sao nhớ nổi số tiền định gửi, trong khi trước đó, cụ đã ghi vào tờ khai. Thế là cô thu ngân phải lục lại tờ khai, kết hợp với đếm tiền cho cụ.

Vậy là, cả ngày cứ ám ảnh với cái sự quên. Mình cũng đang đi dần đến ngưỡng ấy. Chỉ là vấn đề thời gian. Sợ nhỉ. Chỉ mong làm sao để cái quên ấy không làm tổn thương hay nguy hại cho ai, cho mình!

Lại tập viết





Tuổi ông bà bỗng hóa trẻ thơ

Chập chững viết từng hàng, từng chữ

Mắt bối rối, tay lem vết mực

Cũng mừng rơn khi chữ thành hàng



Qua năm tháng, bàn tay chai sạn

Thoáng  bồi hồi trở lại nét quen

Gắng uốn lượn cho thanh, cho đậm

Giữ ngay hàng  nét xổ, nét nghiêng



Ngày mỗi ngày chữ đầy trang vở

Mỗi ban mai lấp lóa hoa cười

Từng nét chữ ủ đầy hoài niệm

Tuổi vỡ lòng thức dậy giữa hoàng hôn!
(Tập viết cũng là một liệu pháp để chống teo não)
20/10/2015



Chuyện cổ tích của một kẻ đóng thế!




Ngày xửa ngày xưa, Cái đứa ấy có một anh chàng. Anh chàng ngày xưa học ở lớp Sinh. 
Có một hôm, chẳng hiểu đầu đuôi thế nào, được Cái đứa ấy rủ nấu nấu nướng nướng món gì không nhớ nữa. Chiều hôm đó cũng có Anh chàng ngày xưa. 3 đứa đang lụm cụm nồi xoong, bỗng nhiên Cái đứa ấy biến mất. Mãi đến lúc phải ăn để còn đi xem phim  thì 2 đứa còn lại mới phát hiện ra sự mất tích này. Chả là tối hôm đó, nhà trường có tổ chức cho toàn thể sinh viên xem phim ở Nhà hát "Nậy" (lớn), hình như là phim Làng Vũ Đại ngày ấy! Bởi vậy nên 2 diễn viên bất đắc dĩ này đành tự nhìn nhau. Tự ăn. Rồi tự cùng nhau sánh đôi như thật bước vào Nhà hát trong hàng trăm con mắt đổ dồn của tất cả sinh viên! thì chẳng có tâm trạng nào để ý thiên hạ vì còn nhớn nhác đi tìm Cái đứa ấy! Mà thực sự, lúc đó cũng chưa thấm thía hết cái tình cảnh của mình. Lại còn ra sức cám cảnh hộ cái Anh chàng  ngày xưa phải vất vả đi cùng !
Đến tối về, thấy Cái đứa ấy đã nhe răng, tít mắt ngồi chễm chệ trên giường. Nó gào lên:
-        - Giời ơi là giời! Mày biến đi đâu thế?
-        - Hì…hì…hì…Việc quan trọng!
phồng mang trợn má mà chẳng thốt ra được lời nào, đành lụi cụi xếp giường đi ngủ. Rồi như  mọi khi, Cái đứa ấy chúa lười mắc màn kia ôm gối dòm chừng nó, mắt không thể đắm đuối hơn. Dù đang nuốt cục giận to đùng, cũng đành gật đầu cái rụp:
-         - Lên  đây!
Chỉ chờ có thế, Cái đứa ấy leo tót lên giường. Vẫn cười hì hì và ra sức ôm chặt . 2 đứa chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Đến bây giờ vẫn chưa có dịp tra khảo Cái đứa ấy vì việc quan trọng gì mà đẩy cho 1 vai đóng thế ngoạn mục. Lâu lâu nhớ về chuyện ấy,  thấy lại mắc cười quá! Và nhớ quay quắt những năm tháng sinh viên nghịch ngợm. cũng thật tò mò không biết Cái đứa ấy giờ đã làm mẹ còn lười mắc màn không nhỉ? Và Anh chàng ngày xưa có nhớ câu chuyện này không? Giờ anh ta lưu lạc ở đâu hả Cái đứa ấy?
vẫn hay "Mơ về nơi xa lắm" ấy! Không phải để hy vọng nhận một vai đóng thế nữa đâu! muốn lại được nuốt cục giận ấy một lần nữa, muốn được mắc màn cho Cái đứa ấy để 2 đứa 2 rúc vào nhau qua mỗi đêm đông lạnh của đời sinh viên trên đất Huế!