Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012

Bao giờ...


 Bao giờ cho tới ngày xưa
Bao giờ cho tới những mùa mộng mơ
Ngát xanh cái liếc tình cờ
Ngát thơm vành nón che hờ bờ vai
Ngẩn ngơ một chút khát khao
Bâng khuâng một chút cái thời hoa niên
Phút giây quên bớt ưu phiền
Cho mình một chút về miền tuổi thơ
Hoàng hôn tím đến thẫn thờ
Ủ muôn hạt nắng đón chờ ban mai.
Bao giờ cho đến......ngày mai
Bao giờ cho hết những ngày mộng mơ????

Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012

Hạt dẻ!



Loong coong!!...Loong coong!....Tiếng vọng ấy luôn vang trong đầu nó bao năm qua.
Âm thanh của những hạt dẻ đầu tiên rơi vào ống cân khua khoắng ban mai. Cả khu rừng bừng giấc, dù vẫn còn rất ngái ngủ trong màn sương mờ giăng giăng khắp các cành cây. Lũ trẻ con vừa đi vừa ngủ gật, trời bắt đầu thấy mặt nhau thì chúng cũng đến mấy gốc cây dẻ. Vào mùa, cứ chủ nhật hàng tuần là lũ trẻ con rủ nhau đi nhặt hạt dẻ. Nó cũng nhào đi theo, không phải vì cần nhặt nhiều hạt dẻ, món khoái khẩu của nó, mà chủ yếu là nó muốn tang bồng thỏa chí cái máu hoang dã của nó. Cứ leo trèo khắp các quả đồi hay lao vun vút trong các lùm cây rậm rạp còn đẫm hơi sương là nó như được thoát tục, say mê đến cuồng dại cái ẩm ướt, ngai ngái của hương rừng. Nó hít thật căng đầy lồng ngực cái không khí mát lạnh, đầy hơi nước và thơm ngát, cảm giác như đang nuốt đầy bụng khu rừng đang vươn vai tỉnh giấc. Khi tiếng loong coong nặng dần là lúc lũ bạn đã nhặt được lưng ống cân, nó mới nhẩn nha bới khảy từng hạt, chọn những hạt bóng láng và tròn căng bỏ cẩn thận vào bơ. Vì vậy mà đến cuối buổi, mấy đứa kia lúc lỉu những tay nải ruột tượng to, cặng phồng thì nó chỉ lèo tèo đầy ống cân. Nhưng mà hạt dẻ của nó toàn là những hạt đặc biệt, nâu đậm, bóng loáng, tròn căng và đều nhau tăm tắp. Các chị la mắng vài lần rồi thì cũng mặc kệ nó, vì quả thực, mấy chị em nó ham vui mà đi nhặt thôi, mỗi lần đi như vậy về để cả thúng, ăn mãi chẳng hết. Lúc nào má lên Hà Nội hay Hải Dương lại mang cho người quen, gọi là chút quà quê miền núi Chí Linh.
Có lẽ vì bản tính xù xì như con thú hoang nên nó rất mê hạt dẻ, mê cái mùi thơm không thể tả được khi vừa chín tới, mê cái màu nâu của đất đai và đồi núi. Và có lẽ, cũng vì nó chính là một hạt dẻ, được bọc trong một lớp gai nhọn hoắt và nhỏ li ti. Gai để xù lên chống chọi mọi khi cảm thấy bị ai đó làm tổn thương. Lớp vỏ cứng để can trường đồi diện với nghịch cảnh. Lớp nhân trắng, bùi và thơm là để cám  ơn trời đất đã ban cho nó bao ấm áp, ngọt lành. Nó luôn thấy an bình và dễ chịu với màu hạt dẻ.
Nỗi nhớ và giấc mơ về những lần đi nhặt hạt dẻ vẫn luôn lấp lánh trong một góc tâm hồn nó. Như những tháng ngày ấu thơ nó đã lớn lên từ nơi mảnh đất đầy đá và sỏi ấy, không bao giờ phai nhạt.A

14/2- Valentine

Hãy nghiêng đời xuống!
… Hãy nghiêng đời xuống, nhìn suốt một mối tình, chỉ lặng nhìn không nói năng! Để buốt trái tim! Để buốt trái tim!.....
Làm sao mà làm được như thế chứ? Chắc chỉ có Trịnh mới làm nổi! Chỉ lặng nhìn không nói năng. Nhưng thực sự đấy đã là những lời vô giá. Chỉ những ai có Trái tim nhân hậu, bao dung và thánh thiện đến nhường nào mới có thể làm được như thế? Giữ mãi trong tim hình ảnh một ai đó quả là đáng sợ. Thế mà chỉ lặng nhìn, không nói gì ư? Mình phải làm thế nào thì mới im lặng được?
… Cần có một tiếng cười, để ngậm ngùi theo tháng năm…!
Lời bài hát cứ xoáy vào óc. Như một lời an ủi. Như một lời trách móc. Và, thật quý giá, như một cánh cửa cho ta bước vào! Buốt giá đến tưởng như không chịu được nhưng lại là một con đường ánh sáng.
… Hãy yêu ngày tới,…dù vắng bóng ai!...
Phải vậy thôi chứ. Đã nhìn suốt được mối tình thì sẽ nhìn thấy nụ cười của con tim buốt giá. Và như thế là ta đã đứng trên được nỗi đau tuyệt vọng. Hãy nghĩ theo cách tích cực rằng: cho đi là đang để mất nỗi buồn!
Hãy cứ yêu dù không thể có ai!
Hãy cứ yêu vì ta đã có một ai trong tim để được diễm phúc nghiêng đời xuống!
Hãy cứ yêu vì như thế ta đã giàu có thật nhiều!
Dù vắng bóng ai!
Dù chẳng thể có ai!
Dù ….. rất buốt trái tim!
Vậy là đã 2 tháng mình chẳng viết được gì. Tự nhiên hôm nay mở Blog ngày nào, đăng lại bài xưa cũ. Một chút bâng khuâng thôi, vì tất cả giờ đây dường như đã rất xa, xa lắm lắm...