… Hãy nghiêng đời xuống, nhìn suốt một mối tình, chỉ lặng nhìn không nói năng! Để buốt trái tim! Để buốt trái tim!.....
Làm sao mà làm được như thế chứ? Chắc chỉ có Trịnh mới làm nổi! Chỉ lặng nhìn không nói năng. Nhưng thực sự đấy đã là những lời vô giá. Chỉ những ai có Trái tim nhân hậu, bao dung và thánh thiện đến nhường nào mới có thể làm được như thế? Giữ mãi trong tim hình ảnh một ai đó quả là đáng sợ. Thế mà chỉ lặng nhìn, không nói gì ư? Mình phải làm thế nào thì mới im lặng được?
… Cần có một tiếng cười, để ngậm ngùi theo tháng năm…!
Lời bài hát cứ xoáy vào óc. Như một lời an ủi. Như một lời trách móc. Và, thật quý giá, như một cánh cửa cho ta bước vào! Buốt giá đến tưởng như không chịu được nhưng lại là một con đường ánh sáng.
… Hãy yêu ngày tới,…dù vắng bóng ai!...
Phải vậy thôi chứ. Đã nhìn suốt được mối tình thì sẽ nhìn thấy nụ cười của con tim buốt giá. Và như thế là ta đã đứng trên được nỗi đau tuyệt vọng. Hãy nghĩ theo cách tích cực rằng: cho đi là đang để mất nỗi buồn!
Hãy cứ yêu dù không thể có ai!
Hãy cứ yêu vì ta đã có một ai trong tim để được diễm phúc nghiêng đời xuống!
Hãy cứ yêu vì như thế ta đã giàu có thật nhiều!
Dù vắng bóng ai!
Dù chẳng thể có ai!
Dù ….. rất buốt trái tim!
Vậy là đã 2 tháng mình chẳng viết được gì. Tự nhiên hôm nay mở Blog ngày nào, đăng lại bài xưa cũ. Một chút bâng khuâng thôi, vì tất cả giờ đây dường như đã rất xa, xa lắm lắm...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét