Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2016

Tháng mười!





“Bao giờ cho đến Tháng Mười”*?!...

Như là hẹn ước. Như lời Diêu bông.

Khẽ khàng một chút ngóng trông

Thẫn thờ một chút chạnh lòng cái mơ.

Mùa đi xa đến hững hờ

Tháng Mười…khắc khoải…bao giờ đến đây!!
(*Tên một bộ phim)

Cái hồi ấy!





Cái hồi ấy! Mây lững thững hơn cả lững thững!

Cái hồi ấy! Trời cao và xanh như không thể cao và xanh hơn được nữa!

Cái hồi ấy! Gió du dương và xao xuyến đến không chịu nổi!

Cái hồi ấy! và Nắng, sao mà thơm, sao mà ngọt, sao mà óng ả, hơn cả mật ong già hạn!

Nó, cái hồi ấy, không biết sao lại trẻ được đến thế nhỉ!

Đi học, đứa trẻ nào hình như cũng có biệt danh. Không ghép cùng tên ba mẹ, anh chị em thì cũng gắn với một đặc điểm nào đó. Của nó là Tồ. Tồ chuyên nghiệp luôn í.

Thế rồi chẳng biết đầu đuôi ra làm sao mà đến hồi lớp 6, lớp 7, cũng có vài cái đứa thuộc phái “húi cua” lại bẩu thích nó mới kinh chứ! Không lẽ chúng nó lại to gan dám Tồ hơn a?

Dấu hiệu đnó nhận biết là: thỉnh thoảng nó lại bị nhói 1 phát sau gáy như ai dí đầu que cời nóng ấy. Của đáng tội, hồi ấy tóc nó dài lắm, “đi chấm gáy, nằm chấm chiếu” cơ mà! Vì vậy nên độ nóng đi vào gáy trực tiếp, không gặp trở ngại gì. Nó quay phắt lại, với sắc khí hùng hục mài dao giết hổ trong mắt, sẵn sàng túm cái đứa chơi ác, thiêu rụi cho chừa. Chẳng có ai! Thế là cái quái gì đây chứ? Chẳng lẽ là ma? Ma làm gì có giữa ban ngày, lại ngay giữa lớp học nghiêm trang này chứ? Cái đầu Tồ của nó càng thêm ngẫn. Chỉ s IQ tụt xuống 0.

8,9,10,….rồi 15, 17,..nó không thèm đếm nữa và cũng không thèm tìm nguyên nhân. Mãi sẽ là bí ẩn nếu không có 1 lần, mắt nó bị một đôi mắt khác xẹt qua. Một đôi mắt từ đầu bàn cuối lớp. Đôi mắt rất đen. Im lăng, dè dặt nhưng có sức công phá chết người. Bằng chứng là nó đơ đến nỗi không thu được mắt về nữa, lúc này IQ chắc chừng âm 10 rồi! Là sao? Ai là chủ nhân của cái nhìn làm toàn bộ bề mặt da của nó bị tác động ghê gớm thế này?

Một lần khác, y như vậy.

Lần khác nữa, cũng y như vậy.

Lúc ấy gân hết học kỳ I, nó  biết là hắn. Cấp độ Tồ của nó đã lên đến mức không thể kiểm soát được. Tồ vẫn hoàn Tồ trước đôi mắt lạ kỳ kia.

Hắn, cái đứa mới chuyển vào lớp hồi đầu năm. Nghe đâu ở xa lắm, theo gia đình, bố mẹ hắn đến làm công nhân Nông trường. Hắn đi học muộn nên nhiều hơn tụi trẻ con trong lớp đến 2,3 tuổi. Nó mới dần dần nhớ ra, tụi con gái trong lớp đã thì thào về hắn ngay hôm thầy giáo chủ nhiệm đưa hắn bước vào lớp cơ. Vì nó, vốn sở hữu năng khiếu Tồ chuyên nghiệp, lại chẳng để ý gì ngoài việc chúi đầu đọc truyện và cặm cụi ngủ. Hắn học bình thường. Cao bình thường. Ngoại hình bình thường. Nói năng bình thường, í là không nói nhiều mà cũng không nói ít ấy. Duy chỉ có 1 điều là hắn vẽ hình rất siêu và chữ viết thì quá đẹp. Đó lại chính là 2 điều khủng khiếp nhất đối với nó mỗi khi đến giờ Hình. Và nữa, hắn mắc một cái tội không thể trừng trị được, đó là sở hữu đôi mắt có lửa!

Nó bị cháy nhiều lần rồi. Có ai trong cái lớp 7 hồi ấy bị bén lửa như nó không nhỉ? Đến giờ, nó vẫn không biết tìm ở đâu để có câu trả lời!


Nan y rồi!






Nan y!

Nan y thật rồi!

Sáng nắng. Chiều mưa. Tối không có mặt trời. Thất thường hơn thời tiết, 1 ngày có đến mấy lần đủ sắc độ 4 mùa. Chết thật rồi.

Tự dưng nó lại mắc chứng nan y chứ. “Ôn nghèo kể khổ”. Toàn lôi những truyện về cái thời quàng khăn đỏ ra đọc. Lại còn mò mẫm trên mạng khai quật những phim của bọn “Tóc vàng hoe buộc túm đuôi gà” nữa chứ. Trầm kha lắm rồi!

Tai hại là, cái mớ ký ức ấy cứ thế được xới tung lên, nhảy múa loạn xị làm nó khóc cười như lên đồng. Vô phương cứu chữa.

Từng câu chuyện, từng giọng nói, nụ cười, ánh mắt bạn bè một thưở…như hiện lên trên mỗi trang sách. Nó lại như thấy mình trong ấy. Nó thật giống cái cậu Việt trong “Mái trường thân yêu”. Như  Con bò thông thái! Con gà công nghiệp! Học thì cũng có hơn bạn bè được một tí teo. Thể thao thì cũng hơi tí nhanh nhẹn hơn bầy vịt. Ấy thế mà kiêu kinh lên được í. Lại còn cái khoản nghiền truyện và phương châm của kẻ ích kỷ số 1: “Cho mượn truyện là ngu, mượn truyện rồi mà trả còn ngu hơn 10 lần” cũng giống luôn!Sao thế nhỉ.

Hay cái ông tác giả ấy định nói nó ta???

Và thật may, cũng giống luôn cái cậu Việt, nó được thầy cô, bạn bè chân tình và yêu thương giúp đỡ.  Sau biết bao lần vấp ngã trong vòng tay ấm áp ấy, nó bước đi từng bước vững chãi và ngày một mạnh mẽ hơn.