Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Ngàn năm, Giọt nước có buồn không?


Phải biết chấp nhận thôi! Sắc sắc Không không! Không có vô minh cũng không có cái hết vô minh! Dẫu biết cái vô thường vẫn quá xót xa! Vẫn biết phải chia lìa một ngày nào đó sao quá đắng lòng! Cầu mong một sự bằng an và thanh thản mà thật khó! Biết làm sao đây???
   Quá bế tắc với chính mình nên quay ra giận người vô lý. Muốn trốn vào góc sâu nhất để tự mình liếm láp vết đau. Chợt đọc được câu thơ của Trịnh Công Sơn, như một lời mách bảo:
             "Biển sóng đừng xô nhau
             Ta xô biển lại sóng về đâu?
             Biển sóng đừng xô ta
             Ta xô biển lại sóng nằm đau"
Đừng nuôi giận dữ và thù hận! Nếu mỗi lần bị "sóng xô" lại "xô sóng" thì mãi quẩn quanh trong vòng tạp loạn, bao giờ mới thấy bình yên? Nếu chưa đủ sự bình thản để mỉm cười hãy tập im lặng mà ra đi. Để thấy mình còn chút con người mà không "xô sóng"! làm sao để biết yêu thương những người thân yêu và cả những người là kẻ thù của ta nhỉ? Vi nhơn nan! Vi nhơn nan!

Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

Việc học văn của trẻ


Bài thơ  “Cô bắt làm văn tả Bà” đang khiến cộng đồng mạng xôn xao
Bà ngoại em vẫn chưa già

Chiều chiều bà cưỡi xe ga ra đường

Mắt bà vẫn rất tinh tường

Tóc nhuộm ánh tím soi gương mỗi ngày

Nhưng Bà em vẫn rất hay

Bà chăm con cháu luôn tay luôn mồm

Công việc bà vẫn ôm đồm

Chăm lo con cháu sớm hôm không nề

Hôm nay cô giáo ra đề

Bắt em phải tả viết về Bà em

 Em tả giống hệt bên trên

Cô bắt viết lại - mắng thêm em rằng:

Đã Bà là phải rụng răng
Tóc phải bạc trắng như trăng trên trời

Bà cũng không được ăn chơi

Vì mắt phải kém và môi nhai trầu

Đã Bà là phải ngồi khâu
Không được ngồi hát Ka - Râu - Ô - Kề
Nhất là không được ghi đề

Tuyệt đối không được phóng xe ào ào

Em nghe chẳng hiểu thế nào
Em phải hỏi mẹ xem sao vụ này
Tả sai thì lại không hay

Tả đúng thì lại có ngày ăn roi

Kiểu này phải bảo mẹ thôi

Hay đổi Bà khác đúng lời của cô???”
             Tác giả: Hiếu Orion


Băn khoăn của một cậu bé sau khi hoàn thành bài văn trên lớp khá hài hước nhưng cũng phản ánh rất thật .

Mẹ của cậu bé đã chia sẻ cuộc nói chuyện với con trên mạng xã hội Facebook khi giật mình nghĩ lại những điều cậu băn khoăn là hoàn toàn chính đáng.

Sau khi làm xong đề văn "tường thuật trận bóng mà em được xem", bạn Galaxy than thở: "Đọc lại 8 bài văn con đã làm từ đầu năm đến nay thấy 'Hoang mang Style' quá mẹ ạ.
Này nhé: Khi con làm bài văn tả bác sĩ, con cũng dùng câu kết luận theo mẫu cô yêu cầu là 'em mơ ước sau này lớn lên em là bác sĩ'.
Khi con làm văn tả người nghệ sĩ, con cũng kết: 'em mơ ước sau này làm nhạc sĩ'.
Khi con tả về bác công nhân, con cũng viết: 'em ước mơ lớn lên em làm công nhân'.
Rồi: khi con tả thầy giáo, ca sĩ, rồi kỹ sư, vũ công... con cũng phải lặp lại câu này...
Rút cục thì sau này con làm gì, mẹ nhỉ?”.

Mẹ cháu xem lại tập văn con làm và thấy cũng hoang mang không kém. Lâu nay, mẹ cháu quan liêu nhìn vào bảng điểm, bài văn nào con giai cũng được 8, 9 thậm chí 10 điểm nên cứ yên tâm. Ai ngờ.
Đọc lại mình cũng phì cười thật, phần mở đầu và thân bài, bạn Galaxy cũng có nhiều sáng tạo, đại ý cũng biết quan sát, cũng đặc tả... Riêng cái kết thì đúng là 8 bài đều có chung cái ước mơ rất giản dị là sau này làm nghề nào đó và trở thành ai đó. Cái sự máy móc này vớ vẩn làm hỏng cái ước mơ của bạn Galaxy nhà mình, phải rút kinh nghiệm sâu sắc thôi.
Diệp Chi
(VA sưu tầm





                                   Con chó què



Ông chủ cửa hàng bán thú nuôi mang tấm biển "Tại đây bán chó con" lên cửa ra vào.
Một cậu bé xuất hiện bên dưới tấm biển hỏi:
- Ông định bán những chú chó con này giá bao nhiêu ạ?"
- Cũng tùy, từ 30 - 50 đô la cháu ạ.
Cậu bé thò tay vào túi móc ra một ít tiền lẻ:
- Cháu có 2 đô la và 37 xu. Ông cho phép cháu ngắm chúng nhé.
Người chủ tiệm mỉm cười, huýt sáo ra hiệu. 5 chú chó lơn tơn chạy ra. Có một con chậm chạp theo sau.
Ngay lập tức, cậu bé chỉ vào chú chó nhỏ khập khiểng: "Con chó nhỏ ấy làm sao thế ạ?''
- Bác sĩ thú y bảo xuơng chậu của nó bị khiếm khuyết nên phải khập khiễng què quặt suốt đời.
- Đây là con chó cháu muốn mua. - Cậu bé tỏ vẻ thích thú.
- Không, ta nghĩ cháu không muốn mua nó đâu. Còn nếu cháu thật sự thích nó thì ta sẽ tặng cho cháu.
Cậu bé hơi bối rối. Nhìn thẳng vào mắt ông chủ cửa hàng rồi chìa tay đáp:
- Cháu không muốn được ông tặng. Nó cũng đáng giá như những con chó khác và cháu sẽ trả đủ tiền cho ông. Đây là 2 đô la 37 xu và cháu sẽ đưa ông thêm 50 xu mỗi tháng đến khi nào đủ tiền
- Cháu không muốn mua con chó này đâu. Nó sẽ không thể chạy nhảy vui đùa với cháu như những con chó con khác - người chủ tỏ vẻ phản đối.
Cậu bé lặng lẽ với tay kéo ống quần lên để lộ chiếc chân trái bị teo cơ đang được nâng giữ bằng một khung kim loại. Nó nhìn lên người chủ dịu dàng đáp:
- Cháu cũng không thể chạy nhảy vui đùa, và con chó này cần một ai đó để thông cảm ông ạ !
Nguồn: Internet. Tổng hợp: vinhquanga3
Đăng ngày: 16:18 31-07-2010





Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

Sinh nhật



1/5/2013
Vậy là đã 53 rồi! Chưa được gọi là già mà lại chẳng được coi còn trẻ! Lơ lơ lửng lửng! chân không đến đất mà cật cũng chẳng tới giời! Rõ là cái chông chênh! Hèn gì mà một ngày có đến 8 bận thay đổi thời tiết. Mình cũng không chịu nổi bản thân thì ai có thể chiều được nhỉ? Ao ước gì nữa chứ? Chờ đợi gì nữa không?Mình có phải là quá đáng trong những ao ước của mình? Ngày Sinh nhật mà sao buồn đến thế không biết! Cắm đầu cắm cổ làm bao nhiêu việc để cảm thấy có chút lửa trong người! Mà hình như đã chẳng thể cháy lên được!Đừng thế chứ! " Tôi ơi đừng tuyệt vọng " chứ! Rồi sẽ ổn thôi mà! Mặt đất sẽ luôn là nơi bằng an mà!

Mệnh!




Vẫn biết là thế! " Trái tim cao hơn Trời nhưng Mệnh mỏng hơn giấy". Chẳng thể nhìn thấu chân trời để biết được ngày mai! Có những điều phải chấp nhận. Có những điều phải an lòng với những hạnh phúc đơn sơ!

Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

Tháng 7/2013




Tháng 7 này không còn em! Hẹn làm sinh nhật để chị em nguôi ngoai nỗi buồn về công việc của em! Vậy mà em đã không chờ được! Các chị ngơ ngác như kẻ mất hồn! Chỉ biết câm nín trong nỗi đau tột cùng này để cầu mong em thanh thoát, để cầu mong em được ở cùng ba má, để lại được ấp iu như ngày nào! "Cu Trung bé bỏng" ơi