Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012

Là Anh


 
Anh nồng ấm. Anh dịu dàng là thế
Anh hững hờ. Anh kiêu bạc đến ngây ngô
Tuổi 17, tình yêu như trái phá
Để một đời vang vọng đáy ngầm sâu

Cõi dâu bể, dẫu ngàn con đường nhỏ
Cuối chân trời, vẫn chỉ một phương em!
Giây phút ấy, anh biết mình vô tội
Vẫn một lời tha thiết....tuổi thơ ơi!

Say!



Nắng cứ vàng. Và lá xanh, xanh đến thế
Gió dịu dàng đến lỗi nhịp con tim
Hương nồng ấm, lên men nỗi nhớ
Chấp chới cánh buồm đỏ thắm phía tuổi thơ!