Anh nồng ấm. Anh dịu dàng là thế
Anh hững hờ. Anh kiêu bạc đến ngây ngô
Tuổi 17, tình yêu như trái phá
Để một đời vang vọng đáy ngầm sâu
Cõi dâu bể, dẫu ngàn con đường nhỏ
Cuối chân trời, vẫn chỉ một phương em!
Giây phút ấy, anh biết mình vô tội
Vẫn một lời tha thiết....tuổi thơ ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét