Thứ Tư, 22 tháng 12, 2010

Nhớ ba


Hôm qua tự nhiên có con bướm cứ chặn đường khi mình dắt xe ra. Nghĩ mãi không biết là sắp đến ngày giỗ của ai.Tận đến đêm mới nhớ: mai là 22/12. Ba nhắc mình đấy.
Hôm nay trên đường đi sang cậu Trung thắp hương cho ba, tự nhiên nhớ những chuyện ngày xưa ba hay kể cho mình nghe. Có lần ba bảo: mấy đứa con gái ở rừng tội lắm, tóc rụng hết, lúc nào cũng thèm có được quả bồ kết để gội đầu. Nghĩ mãi về điều ấy và mình đã viết bài "Điều ước".
Nhớ ba!

Thứ Năm, 16 tháng 12, 2010

Lan man một chút!


Cái suy nghĩ về sự mong manh của cuộc đời cứ làm ta chao đảo. Mỗi lúc ta một cảm nhận rõ điều ấy. Ta đọc ở đâu đó ai đã nói: cuộc đời thật khó mà biết hết được, có khi chỉ là một cái giật mình đã chuyển xoay số phận. Trong cuộc đời, mỗi thời khắc đều có cơ hội riêng của nó, quyết định lựa chọn hoàn toàn do mỗi người. Như tung một đồng xu lên, chỉ 2 mặt: xấp/ ngửa mà thôi. May/ rủi cũng vậy, như một lần tung. Sẽ trwo thành hiện thực hay mãi là ước mơ? Sẽ là mãi mãi hay chỉ là phút giây? Có phải vậy không nhỉ? Hơi buồn!

Thứ Tư, 15 tháng 12, 2010

Vẩn vơ





Chẳng muốn cho nhiều



Chẳng đòi cho lắm


Mong manh hơi thở


Ao ước ngậm ngùi.



                                       Con con tình nhớ


                                       Ngai ngái niềm buồn


                                      Nào mong yếm lụa


                                     Che tình dở dang!



Dẫu tròn mảnh nhớ


Dẫu méo phận chờ


Thì thôi cứ giữ


Nỗi lòng của nhau.


                                               Chát chua táo rụng


                                               Ao đình ai soi


                                               Một đời mắc nợ


                                              Giữ gìn cho ai!


Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

23/10. AL


Lại mưa nữa. Cứ như làm cho đúng lệ vậy. 23/ 10 Âm lịch rồi mà. Chắc là hết mưa rồi, cả Ông cả Bà tha cho rồi mà. Mong là như thế!
Còn lòng người, bao giờ thì hết mưa nhỉ.
Lại những giấc mơ, lan man, kỳ lạ và đau buốt.
Như một nỗi ám ảnh.
Như một khát khao giãy giụa.
Như một ao ước tràn đầy.
 Và như một tuyệt vọng thăm thẳm.
Ừ mà đến bao giờ thì mình không còn phải cần đến những giấc mơ nữa nhỉ?
Lúc ấy chắc là thanh thản và thăng hoa lắm.
Giá mà đến cái ngày ấy!
Như Đ.N.Đ ấy!

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Vẫn lại là mưa!

Sao ở đâu mà lắm nước thế!
Cứ mưa mãi thôi!
Làm mình không sao thấy nắng trong lòng được!
Ừ mà sao mình cũng dễ khóc vậy chứ?
Một lời nói thôi mà làm mình muốn òa khóc!
Tại trời mưa đấy chứ!

Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Mưa và ...mưa!

2 giờ sáng.
Mưa cứ xối xuống.
Tưởng như không bao giờ dứt!
Ôm vội sách vở quăng lên giường rồi ngồi bó gối thầm mong đừng mưa nữa.
Vậy mà nước cứ dâng lên ào ào.
Lo và buồn!
Tê tái!
Chẳng hiểu vì sao.
Nước mắt cứ lăn dài, quặn thắt mà không biết tại sao nữa!

Thứ Ba, 26 tháng 10, 2010

Thu già!

Vậy là gần hết Thu.
Thu đang già!
Như mình vậy!
Nhưng mà sao lại nao lòng đến thế chứ!
Mọi thứ cứ nhẹ nhàng đi qua.
Như sương.
Như khói.
Như chiều nay!
Lòng ta lại tím ngát một Hoàng hôn vô giá trong đời!

Thứ Năm, 30 tháng 9, 2010

Cánh chim bay lạc

              
  “ Trái tim anh là con chim quen sống cảnh vu

    Đã tìm được nơi mắt em khung trời của nó”















 
Anh - cánh chim bằng bay lạc
Và hồn em, cõi hoang mạc khát khao
Nỗi nhớ trong em dày như thảm cát
Cái mong tròn đầy có giữ được anh?


Ơi con chim bay lạc hoang vu,
Cánh ngang tàng có khi nào thấy mỏi?
Lòng em muốn trở thành ốc đảo
Cho đôi cánh anh quên cảnh hoang vu!

Thứ Tư, 8 tháng 9, 2010

Con đường mùa Đông

Em gặp anh trên con đường mùa Đông
Nắng Hạ tình em đã không xua tan được lạnh
Những dự cảm giờ đã thành rất thực:
Anh lạnh lùng trên con đường màu Đông


Anh đi trên con đường của anh
Đường mùa Đông vô tình và giá lạnh
Em muốn đốt thành than con đường ấy
Nhưng lửa tình em không đủ ấm mùa Đông!


Day dứt làm chi, hoa thạch thảo đã không còn
Giá lạnh mùa Đông cứa tim em tê buốt
Tình đã cạn, mong anh đừng nói nữa
Phút gặp anh trên con đường mùa Đông!


Có lẽ nào anh lạnh lẽo như mùa Đông?
Vì trong em, anh luôn là mùa Xuân ấm áp!
Giữ cho anh lửa đượm nồng nắng Hạ
Nhận về em cái buốt giá của mùa Đông!


4/1982


















Bực thật đấy!

Cả buổi tối không tài nào vào được nhà mình! Gần như là đầu hàng cái nhà mạng!
Ôi giời, phút chót lại thênh thang thế chứ!
Đúng là muốn trêu ngươi nhau đây mà.
Khi mà đã mất hết cả nhuệ khí tấn công thì lại vào cái rẹc, làm mình chưng hửng.
Cứ như là húc vào cái bị bông ấy!

Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010

Quá khứ

Tuổi thơ ngây thiếu nữ

Mơ biển xanh xa khơi

Và ao ước tình yêu

Trong cánh buồm thắm đỏ



Cánh buồm xa vời vợi

Mơ ước mãi chẳng đầy

Chân trời sâu thăm thẳm

Ngút ngát một màu xanh!

Viết lại 25/8/2010


Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2010

Vẩn vơ!


Gió sang mùa, sương chiều se giá
Đi tìm ai trong hoang dại lòng mình
Khao khát quá những niềm mơ trong suốt
Đáy biển chân trời, ai giữ trái tim tôi!


Dẫu tròn đầy niềm Hạnh phúc bằng an
Sao vẫn cứ nao lòng đến thế!
Trái tim ơi! chẳng bao giờ hết hát
Nỗi đam mê trước gió sang mùa.


Đâu phải tại nắng thu vàng quá đỗi,
Biển xanh trong, hoa sữa trắng sững sờ
Gió rất mỏng và sương mờ rất nhẹ
Kéo thu về làm bão tố lòng ai!


Suốt một đời tìm kiếm mải mê
Đặt thành tên cho cái điều chẳng nói
Đâu phải đa đoan mà bên bờ xa ngái
Kiếp con tằm đến chết vẫn vương tơ

Viết lại 26/8/2010

Dại khờ

I
Vẫn biết đời không phải thế
Mà con tim lỗi nhịp mãi bơ vơ
Viên ngọc ước chẳng làm tròn mơ ước
Bao năm rồi day dứt một miền thơ

Một chút kiêu sa, một chút dại khờ
Em ngốc nghếch, em thành tàn nhẫn
Anh vô tình, anh thành chín chắn
Chút giận hờn ta đã mất nhau!


Ước ngàn lần cũng có khác được đâu
Thời gian chẳng có lần trở lại
Vẫn biết vậy, mái đầu kia đang bạc
Mà con tim cứ xanh mãi, đến sững sờ.


Thuở kiêu sa sao lắm dại khờ
Phút xao xuyến khi tình yêu trái phá
Tuổi 17, cuộc đời như cổ tích
Để bây giờ, trái Thị mãi cứ xanh!

II

Và rồi cứ phải ngẩn ngơ
Đa đoan chuyện cũ một thời tầm xuân
Ta như hoa khế cuối vườn
Chuyện xưa mắc cửi cho lòng vẩn vơ!


Đã đi suốt dặm đường thơ
Bạc đầu mới nói một lời cùng ai
Dẫu rằng chẳng để ngày mai
Cũng xin được ngỏ như người tri âm!


Biết rằng Thị chẳng thể còn
Thời hoa gạo cháy bên sông qua rồi
Mong manh cái sợi tơ trời
Mấy mươi bỗng chốc dại khờ vì thơ!

III

Ai đó vô tình rơi một lời yêu
Ai đó nhặt, vô tình cất giữ
Rồi xao xác trách thầm ai đấy
Và dại khờ dấu một niềm mơ


Viết lại 25/8/2010

Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010

Vẫn mơ!



Tuổi 15, mơ trái Thị vàng
Tuổi 21,mơ Cánh buồm đỏ thắm
Và 29, mong tìm ra trái táo,
Chín muộn màng nơi cuối vườn xa!


Thế rồi,
Thị vàng thành trái đắng
Cánh buồm xa mãi chấp chới cuối chân trời
Trái táo đỏ vẫn chẳng tay người hái
Ta thành người mắc nợ với tình yêu!


Có một thời….cứ ước ao như thế
Trong đời người ấm mãi một giấc mơ
Dẫu vẫn biết cuộc đời rất thật
Ai chẳng mơ một cô Tấm của riêng mình!


24/8/2010


Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010

Cái "Lỗ"



Ơ này cái “Lỗ” kia!
Sao mày hư đến thế?
Bé tí tị tì ti
Mà làm Thầy khổ thế!
Cứ tưởng tinh tướng mãi
Đánh đố ông giáo già,
Đâu ngờ ông may thế
Bà góa như “Vừng ơi”
Thương cái công cặm cụi
Phục cái chí tìm tòi
Em biết ơn cái “Lỗ”
Dạy em đức làm thầy!

Thứ Năm, 19 tháng 8, 2010

Mưa Ngâu thật rồi!


" Có phải năm xưa đôi mình gần nhau!
Mà trời năm ấy tháng Sáu mưa ngâu? "



Cứ đến mùa Ngâu mình lại lẩm nhẩm bài hát ấy, chẳng phải nhắc nhớ một kỷ niệm về mưa Ngâu, mà là đau nỗi Ngâu của chính mình!


Vợ chồng Ngâu 1 năm có 1 tháng để gặp!
Chúng mình 27 năm có 1 ngày gặp!
Em phải chờ 27 năm nữa sao?
Và Mưa cứ rơi!
Rất nhẹ.
Rất chậm.
Nhưng sao nặng trĩu lòng mình!
Như những giọt nước mắt, không lăn nhanh, mà cứ chầm chậm, ứa ra rồi rơi!
Rơi mãi.
Như chẳng dừng.
Từ từ.
Chậm chạp.
Buốt tận tim Tr. ạ!




Thứ Năm, 12 tháng 8, 2010

Tháng bẩy mưa ngâu



Tháng Bảy!
Trời ơi!
Tháng Bảy buồn!
Mưa Ngâu...
Thầm thỉ giọt tuôn tuôn
Ngưu Lang Chức Nữ nằm tê tỉ
Năm một đêm mưa
Lạnh xé hồn! ...


Chồng vợ gặp nhau
Trong mấy khắc
Cầm canh
Chuông đổ
Mấy hồi chuông
Ngoc Hoàng Thượng Ðế thương thiên hạ
Mà giận hoài thôi Một Ðứa Con!


Con
Một đứa sao lầm lỗi mãi?
Rễ hiền
Yêu vợ tội tình chi?
Lụa, người ta mặc thi hoa hậu
Con lỡ quên ngày vẫn dệt khuya!


Và,
Ngưu Lang có vài ba lúc
Ðể mặc trâu lười
Gậm lúa non
Cũng bởi Tình Yêu nên biếng nhác
Ðôi lần thôi chẳng có nhiều hơn!


Thượng Ðế ở trời
Ði dạo đất
Gặp ông Khổng Tử
Về ... thiên đình
Giận
Con lơ đễnh phần canh cưởi
Ghét
Rễ ngày đêm đắm đuối tình.


Từ đó...
Lệnh cho đêm Thất Tịch
Mưa Ngâu sùi sụt lệ năm canh
Vợ chồng Ngưu Chức thương không thỏa
Và nhớ muôn năm
Ðể sửa mình!


Từ đó...
Trời ơi! Tháng Bảy buồn
Cứ đêm Thất Tịch
Mưa Ngâu tuôn
Một đêm
Ðánh đổi mười hai tháng
Bầy quạ qua sông
Vẽ một đường!


Anh với em sao ?
Mình cũng vậy ?
Trời đày hai nẻo
Biệt tăm hơi!
Mấy năm...
Mới có gặp thơ trên NET
Thấy bút danh, ôi
Thấy, ngậm ngùi !


Em khóc thương anh từng giọt mực
Anh thì gõ nhớ phím computer
Mưa trời thông cảm đêm thao thức
Lặng lẽ không nghe tiếng gọi đò!
Tháng Bảy!
Trời ơi Tháng Bảy Buồn!
Nhìn kìa!
Ðẵm lệ một màn sương
Mạch Nha anh ngậm như rau đắng
Gọi thất thanh mà
Ai Cố Nhân?


Tác giả Lê B. Liêu
Nguồn :http://my.opera.com/vantaihanoi/blog/thang-bay-mua-ngau

Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

Cảm biển

              
Không có Nở thì đã có Co
Dầu là ai nữa cũng chẳng lo

Muôn đời vẫn thế, không thể khác

Ấm áp tình người bát cháo hoa


Say sóng? Say người? Hay say mây?

Để cho nông nỗi tấm thân Thầy,

Phất phơ ngọn gió, đong đưa dáng

Lão gia phải cảm! Xót con thay.



Sóng êm, gió nhẹ, mưa lây rây,

Đủ giữ cho Thầy chút ngây ngây,

Cái cơn Cảm Biển, say phải biết!

Về đến đất liền vẫn như bay

( Tặng Thầy Đỗ Đình Tuân)

Thứ Hai, 26 tháng 7, 2010

Chạnh lòng!


Đi chơi giờ phải làm bù. Mệt thật đấy. Hôm nào cũng chấm đến 6g chiều, ngồi liền tù tì không dám đứng dậy nữa. Sợ nhất lúc vào điểm nữa cơ. Chắc cũng phải 2 ngày cật lực nữa mới xong.
3g chiều nay phái đoàn phía Nam cũng bay, thế là hết thực sự những ngày ấm áp.
Thấy nhẹ lòng và vui vì mọi chuyện diễn ra tốt đẹp. Đấy chắc là ba má phù hộ.
Xem Blog bỗng chạnh lòng. Mình chẳng được bao nhiêu ảnh. Giờ này trong tay cũng chẳng có gì.
Thế rồi sẽ qua như một cơn gió thoảng thôi mà, nghĩ ngợi làm gì cho thấy tủi thân.
Người đến. Người đi. Và ta thì ở lại.
Mong cho Blog Tri ân đừng bị rơi vào sự bình lặng!

Chủ Nhật, 25 tháng 7, 2010

Xa



Nha Trang mưa. Không ồ ạt. Cũng chẳng nhè nhẹ, lây rây. Cứ đều đều, vừa vặn cho lòng người cảm nhận đầy đủ sự nặng lòng!


Mọi người ào đến rồi lại đi. Rối rít, đôn đáo, rưng rưng và những trận cười như phá. Đời người được mấy lần Hạnh ngộ như thế chứ! Càng ngẫm càng thấy mình thật giàu có. Tất cả mấy chị em mình. Tất cả những thành viên của Hành trình Tri ân!


Mỗi ngày mình lại muốn đọc cả nghìn lần câu:


                                              “ Cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy


                                            Ta có thêm ngày nữa để yêu thương”


Yêu thương bao nhiêu để cho được gọi là ĐỦ nhỉ!


Thứ Năm, 22 tháng 7, 2010

Không đề

Không đề


Chuyện rằng …ngày xửa …ngày xưa


Trong veo giọt nắng, ngây thơ giọt sầu.


Ngây ngô là cái tình đầu,


Sáng mong, chiều nhớ để nhàu lời thương.


Kiêu sa là cái khôn cùng,


Một thời hoa đỏ… .. ai trồng cây si.


Thế rồi! ...Thôi thế thôi thì…


Lời yêu giấu mãi…..


Một thời ngu ngơ!

Thứ Hai, 19 tháng 7, 2010

Già?

Mấy tuổi thì được gọi là GIÀ?
Đó chính là sự thần bí của tuổi. Bạn thực sự cảm thấy thế nào ở độ tuổi của mình thì nó sẽ là như vậy. 70 tuổi sẽ có cảm giác là đứa trẻ 13 nếu bạn vẫn dám một mình đạp xe vù vù lao đi trên con đường làng vắng vẻ hoặc lướt sóng mà không cần phao. Vấn đề là bạn có cảm nhận được làn gió mơn man trên má, tiếng gió réo rắt bên tai, mắt vẫn có thể mở hết cỡ khi nhìn thấy một chùm hoa lạ! Tất cả tuổi tác nằm trong tay ta, hay đúng hơn là trong trái tim mình. “ Cuộc đời giống như một chiếc xe đạp. Bạn không ngã nhào trừ phi bạn ngừng đạp” (Claude Pepper- Nghị sĩ Quốc hội Mỹ “ Giữ trái tim luôn trẻ - Nhóm SMEE tuyển chọn”). Chắc chắn là không ai muốn bị ngã, nhất là khi mình không còn trẻ. Vậy thì đừng quên là, cuộc đời luôn như vòng quay của bánh xe, quay đều, quay đều … để ta thấy mình luôn vận động. Đó là cách mình cảm thấy cuộc sống luôn mới mẻ! Nếu bạn muốn giữ trái tim luôn tươi trẻ thì hãy bắt đầu! Nào ta cùng đạp!


Và đây là phần thưởng cho bạn:


Điều tuyệt vời khi trở nên già hơn là bạn không đánh mất bất kỳ lứa tuổi nào mà bạn đã trải qua” (Madeline L’engle).


Có 48 lý do để bạn thấy tuổi già thật đáng yêu:


1.Bạn thực sự thấy hoàng hôn đẹp hơn, ăn một quả đào thấy ngon hơn và thấy một đứa bé đáng yêu xinh xắn hơn.


2. Bạn có thể nói: “Khi ta bằng tuổi con…” với ngày một nhiều người hơn.


3. Bạn không còn bị buộc phải biết tất cả các câu trả lời hay tất cả các câu hỏi.


4. Nếu bạn muốn thay đổi ý muốn của mình thì cũng không có ai để tâm kèo nhèo gì về điều đó cả.


5. Khi bạn quyết định làm cái gì đó trong lúc hứng khởi tức thời thì cũng không ai để ý gì đến chuyện đó cả.


6. Không còn gì phải học hỏi một cách cực nhọc nữa.


7. Bạn đã nhìn thấy mọi thứ trước đây dù cho không nhớ chính xác ở đâu.


8. Không còn nỗi sợ hãi phải mang thai nữa.


9. Người cao tuổi được giá khách sạn, vé máy bay, vé xem phim…


10. Bạn có thể thư giãn, không phải cố gây ấn tượng cho ai khác và là chính mình.


11. Có đủ thời gian để hiến máu, để quên đi mối hận thù, để rút lại những lời mà mình không nên nói, để cầu nguyện cho những người mà bạn không thích và làm những việc tốt cho những người mà họ không bao giờ biết ai đã làm điều đó.


12. Không còn những buổi mua sắm những món quà không đúng ý người nhận nữa bởi không chỉ những tấm sec xã hội công nhận, mà những người nhận - đặc biệt là dâu rể và các cháu nội ngoại – còn thích mấy tấm sec hơn.


13. Bạn bè sẽ là những người luôn nhớ đến bạn.


14. Bây giờ nói dối về tuổi tác của mình dễ hơn, thỉnh thoảng ta quên mất là ta bao nhiêu tuổi rồi.


15. Có nhiều tóc bạc hơn.


16. Bạn không cần phải ngủ đúng giờ giấc.


17. Việc giúp bạn sử dụng máy vi tính làm con cháu bạn cảm thấy trở nên quan trọng và hữu ích.


18. Ban đêm khi mất ngủ bạn có thể đếm những đứa cháu của mình, hay những người bạn, và những viên thuốc mà mình quên uống.


19. Bạn sẽ là con tin đầu tiên được thả ra.


20. Đứng ở nơi nước cạn mà cũng được coi là đang bơi.


21. Bạn không phải sửa soạn mọi thứ cho đêm giao thừa nữa.


22. Tới đâu làm tới đó. Bây giờ bạn có cái nhìn mới, rất cởi mở cho mọi sự trải nghiệm khác.


23. Bạn có thể đội mũ to vành và khoác áo choàng tắm ở bãi biển.


24. Tất cả các tài xế đều dừng lại cho bạn qua đường.


25. Tự do bắt đầu một sở thích mới hay bắt đầu lại cái cũ mà không có áp lực nào, để sống như câu ngạn ngữ: “Nếu bạn không thể làm gì đó một cách hoàn hảo thì tốt hơn là đừng làm gì cả”.


26. Cuối cùng thì tốt đủ thật sự là đủ tốt.


27. Nhiều bộ phận trong cơ thể mình được thay thế để khỏe mạnh hơn.


28. Bạn có thể mang những đôi giày khiến bạn thấy thoải mái mà không ai để ý- thậm chí chẳng ai quan tâm.


29. Cảm thấy thật thoải mái khi chọn: trở nên tốt hơn là trở nên đúng.


30. Dành thời gian đi dạo không còn bị xem là việc xa xỉ nữa mà là việc cần thiết.


31. Hầu hết những nỗi thất vọng lớn nhất trong đời đều ở lại phía sau ta.


32. Bạn phát triển một nhận thức mới về những điều cũ – bạn bè cũ, những cuốn sách cũ, những quan điểm và giá trị cũ, rượu lâu năm… và chính bản thân bạn.


33. Bạn đã đủ già để nhận biết rằng mình không bao giờ là quá già cho một sự khởi đầu mới.


34. Bạn có được sự sáng suốt đáng ngạc nhiên khi thấy được những lỗi lầm của người khác không tệ hơn của bản thân mình.


35. Trải nghiệm của bản thân mình chứng cho việc dành thời gian yêu thương ai đó thì có ý nghĩa hơn nhiều so với việc tiêu tiền vì họ.


36. Bạn biết tận hưởng một chuyến đi còn quan trọng hơn là đến được đích của nó.


37. Thỉnh thoảng bạn có được niềm vui khi đi chệch hướng – đi sai đường lại mang đến cho mình niềm vui vô hạn mà bạn không thể ngờ, cũng chẳng lường trước được.


38. Bạn nhận ra rằng những món quà thực sự của cuộc sống: sức khỏe, tình yêu thương, có giá trị hơn bất cứ thứ gì mà đồng tiền có thể mua được.


39. Bạn có ít nhất một kinh nghiệm mà bạn đã ước là không bao giờ trải qua một cách liều lĩnh như thế, nhưng bạn sẽ không đánh đổi nó với bất cứ thứ gì.


40. Cuối cùng thì bạn cũng chấp nhận sự thật là mình không thể sống đủ lâu để làm tất cả mọi điều mà mọi người muốn bạn làm. Do vậy, bạn bắt đầu ưu tiên chọn lựa những vấn đề quan trọng nhất trong hành trình dài.


41. Bạn biết rằng: Thắp sáng lên ngọn nến của bất kỳ ai thì cũng không làm giảm bớt đi ánh sáng ngọn nến của mình.


42. Bạn thay đổi những thứ có thể thay đổi được, chấp nhận những thứ không thể và cầu nguyện cho mình có được sự sáng suốt để hiểu được sự khác biết ấy.


43. Bạn giảm mối bận tâm đến các chuyện tiêu cực trong cuộc đời mình và chú trọng vào lòng biết ơn của mình đối với tất cả những điều tích cực.


44. Biết nghe nhiều hơn, học hỏi nhiều hơn, cười nhiều hơn, yêu thương nhiều hơn, giúp đỡ nhiều hơn và sống lâu hơn.


45.Từ kinh nghiệm của bản thân và người khác bạn hiểu rõ rằng một lương tâm trong sạch và tinh thần thanh thản thì giá trị hơn danh tiếng và sự giàu có rất nhiều.


46. Bạn cũng đang học cách đặt quá khứ sang một bên, đồng thời đặt vào tương lai một tầm nhìn đúng đắn và sống từng ngày như thể nó là ngày cuối cùng của bạn, vì cái ngày đó rồi sẽ đến.


47. Để lại một tài sản thừa kế là tình yêu thương, sự chính trực, và những việc làm tốt, vì nó có giá trị hơn là cả một gia tài vật chất đồ sộ.


48. Đây cũng là thời điểm tốt nhất để ta nhìn thấu đáo mọi vật từ bên trong, bên ngoài, trên cao, và về phái trước.
Theo Giữ trái tim luôn trẻ, NXB TRẺ, Nhóm SMEE tuyển chọn
















Chùm thơ " Onga Becgon "

( Onga Becgon  1910 - 1975 )

Chuyện mười năm
Chỉ có một lần thôi

Em hỏi, anh im lặng

Thế mà em hờn giận

Để chúng mình xa nhau

Biết đi đâu về đâu


Con đò không bến đợi


Ôi cây xanh tình đời


Có nghe lời ta gọi





Nhưng mùa xuân đã qua


Tiếng ve về thổn thức


Gió thổi vào đêm hè


Kể chuyện mười năm trước



Chỉ có một lần thôi


Em hỏi, anh im lặng


Thế mà em hờn giận


Để chúng mình xa nhau



Nơi tình yêu bắt đầu


Là những điều khó nhất


Trái tim dù biết hát


Nhưng tình đời dễ đâu


Những lứa đôi yêu nhau


Hãy nghe lời ta kể


Chỉ một lần chót dại


Thế mà đành chia phôi





Chỉ có một lần thôi


Em hỏi….anh im lặng!......



TRẢ LỜI
Em, em nói cùng anh


Chẳng có gì vô ích


Tháng năm ta đã sống


Con đường ta đã qua


Cả những tiếng vang kia

Cũng không là vô ích






Không có gì trên đời


Mãi mãi không hiểu được


Một món quà đem tặng


Sẽ sinh ra niềm vui


Người ta chẳng uổng công


Khi lòng yêu đắm đuối






Cả tình yêu yếu mềm


Ngọn lửa tình yêu ấy


Luôn cháy bừng trong em


Không thể nào nguôi yên


Không thể nào dập tắt


Chẳng bao giờ quá chậm


Để ta lại lên đường


Lại bắt đầu tất cả






Như vậy đâu phải xóa


Khỏi những ngày đã qua


Dù là một tiếng than


Dù là lời nói nhỏ….

Xuân Quỳnh dịch





Mùa hè rớt

Có một mùa ánh sáng diệu kỳ


Cái nắng êm ru, màu trời không chói


Mùa hè rớt cho những người yếu đuối


Cứ ngỡ ngàng như mới vào xuân




Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng


Khe khẽ như không, nhẹ nhàng phơ phất


Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất


Hoa cuối mùa sặc sỡ đến lo âu





Những trận mưa rào đã tắt từ lâu


Tất cả thấm trong cánh đồng lạnh thẫm


Hạnh phúc ít hơn, khóc nhiều hơn say đắm


Ghen tuông dù chua xót cũng thua hơn





Ôi cái mùa đại lượng rất thân thương


Ta tiếp nhận bởi người sâu sắc quá


Nhưng ta nhận! Trời ơi ta vẫn nhớ!


Tình yêu đầu. Trời lặng bóng sao in






Sao ơi sao! Sao sắp rụng vào đêm

Ta biết lắm! Thời gian đang vĩnh biệt.


Nhưng chỉ mãi bây giờ ta mới biết:


Yêu thương…


                               Giận hờn…


                                                           Tha thứ…


                                                                                         Chia ly…










ĐÃI CÁT TÌM VÀNG

Trên những dòng sông thế giới


Có những người đãi cát tìm vàng


Tháng năm dài kiên nhẫn bền gan


Lọc từ phần mười, phần mười một


Những người đãi vàng không bao giờ nóng ruột


Thời gian không nghiền nát niềm tin






Anh không tìm vàng nhưng lại tìm em


Vất vả gấp trăm lần đãi cát


Cát của bờ sông lấy bao nhiêu chẳng được

Người của thế gian, đâu của riêng mình






Tìm một người yêu, xây một mối tình


Lọc từng buồng tim, trong từng ống máu


Rung động yêu thương, giận hờn nung nấu


Lúc cuồn cuộn như sóng biển trào nhanh


Lúc im lặng như sương long lanh


Không dám động sợ tan thành giọt nước






Người đãi cát quý chút vàng nhặt được


Anh quý em, quý một nụ cười


Gom góp bao nhiêu để xây cất cuộc đời


Có những phút chói lòa cuộc sống







 
Không Đề

Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ
Khúc hát say mê một thời thiếu nữ
Ngôi sao cháy bùng trên sóng Nhê - va
Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà.


Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu bấy giờ anh có lý
Dẫu chuyện xưa rồi, giờ anh xa cách thế
Em hát khác xưa nhiều, khóc cũng khác ngày xưa...


Lũ trẻ lớn lên giờ lại tiếp bước hai ta
Cùng nhắp lại vị ngọt ngào thuở trước
Cũng con sông Nhê - va bóng chiều xoáy nước
Nhưng xét cho cùng họ có lỗi đâu anh!...


Mùa lá rụng

Những đàn sếu bay qua.
Sương mù và khói toả.
Mátxcơva lại thu rồi!
Bao khu vườn như lửa chói sáng ngời

Vòm lá sẫm ánh vàng lên rực rỡ,
Những tấm biển treo dọc theo đại lộ
Nhắc ai di ngang, dù đầy đủ lứa đôi
Nhắc cả những ai dù cô độc trong đời:

"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"
Ôi trái tim tôi, trái tim của một mình tôi
Đập hồi hộp giữa phố hè xa lạ
Buổi chiều kéo lang thang mưa giá

Khẽ rung lên bên khung cửa sáng đèn.
Ở đây tôi cần ai, khi xuôi ngược một mình,
Tôi có thể yêu ai, ai làm tôi vui sướng:
"Tránh đừng động vào cây, mùa lá rụng!"


Nếu không có gì ao ước trong tôi
Thì có nghĩa chẳng còn gì để mất!
Anh từng ở nơi đâu, từng là người thân nhất
Sao phút này làm bạn cũng không?


Tôi chẳng hiểu vì sao, cứ ngùi ngẫm trong lòng
Rằng tôi đã phải xa anh vĩnh viễn...
Anh - con người không vui, con người bất hạnh
Con người đi cô độc quá trên đời!


Thiếu cẩn trọng chăng?
Hay chỉ đáng nực cười?
Thôi hãy biết kiên tâm. Mọi điều đều phải đợi...
Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi


Cơn mưa rơi thầm thĩ lúc chia ly.
Mưa tối rầm nhưng ấm áp nhường kia
Mưa rẫy trong ánh trời lấp loá...
Anh hãy cố vui lên, con đường hai ngã,


Tìm hạnh phúc yên lành trong ấm áp cơn mưa!...
Tôi ra ra, lòng lặng lẽ như xưa
Một mình với một mình thôi, không cần ai tiễn biệt.
Tôi không biết nói cùng anh đến hết


Nhưng bây giờ con phải nói gì thêm!
Cái ngỏ con đã tràn ngập màu đêm
Những tấm biển dọc đường càng trống trãi
"Tránh đừng động vào cây mùa lá rụng!"


Anh hãy trở về


Anh hãy trở về trong giấc mơ em
Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh
Anh một thuở như cuộc đời như chim, như nắng
Như tuổi thanh xuân hạnh phúc vô bờ.


Anh bây giờ đã ở rất xa
Khoảng cách bao la xoá nhoà hình dáng
Chỉ còn lại trong tim nắm tro tàn ảm đạm
Chẳng thể nào cháy lửa nũa đâu anh.


Chỉ mình em có lỗi, chỉ mình em
Vì đã vội buông anh ra quá sớm
Vì vẫn sống trái tim đầy kiêu hãnh
Ôi lòng thèm khát chẳng thể nào nguôi...


Anh hãy trở về trong giấc mơ em
Dẫu trong mơ anh không còn như ảnh
Anh một thuở của cuộc đời như chim, như nắng
Như tuổi thanh xuân hạnh phúc vô bờ.


Vì năm tháng đổi thay em bây giờ đã khác
Hát khác xưa rồi, và khóc cũng khác xưa
Em đã khác xưa rồi, em đã khác xưa
Ôi cuộc đời sao trôi nhanh quá!


Em đã già đi anh không nhận ra nữa
Hay là anh có nhận ra chăng?
Em không cầu xin tha thứ nơi anh
Cũng chẳng thề nguyền những điều vụng dại


Nhưng em tin nếu anh quay trở lại
Nếu anh còn nhận được ra em
Những bực tức nhau ta sẽ nguôi quên
Ta sẽ lại bên nhau sóng bước


Ta sẽ khóc như chưa bao giờ được khóc
Mà chỉ hai ta mới hiểu vì sao.


Câu chuyện tình yêu
OngaBecgon gửi Becxonop


Đừng nhắc nữa anh ơi
Lỗi lầm thời quá khứ
Ngôi sao bừng đốm lửa
Đâu còn nữa mầu xanh

Con chim nhỏ chuyền cành
Cũng dịu dàng tiếng hót
Tìm một chiều dịu ngọt
Hoa sặc sỡ lo âu


Dòng sông trôi về đâu
Hỏi làm chi cho khổ
Tình yêu con thuyền nhỏ
Buồm trôi nơi xa xôi

Đừng nhắc nữa anh ơi
Buồn vui thành kỷ niệm
Bài thơ là câu chuyện
Của bắt đầu tình yêu.



Không nói

Em vẫn sống như ngày xưa vẫn sống
Vẫn vui đùa, vẫn hát vẫn cười tươi
Khi hè về trăng lên vẫn dạo chơi
Vẫn lặng ngắm Neva những chiều ráng đỏ

Bởi nỗi buồn thời gian đã xoá
Và tình yêu thành kỷ niệm xa xăm
Em đã quên, vâng em đã quên anh
Anh đối với em đâu phải là duy nhất

Xin đừng giận em vì đó là sự thật
Em không muốn dối mình và không muốn dối anh
Tình yêu qua như làn gió mỏng manh
Thì chuyện đó phải chăng em có lỗi

Xin đừng trách em là người mau thay đổi
Vì tình yêu chỉ đến một lần yêu
Những gì năm tháng đã cuốn trôi
Sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở lại

ST & BS