I
Vẫn biết đời không phải thế
Mà con tim lỗi nhịp mãi bơ vơ
Viên ngọc ước chẳng làm tròn mơ ước
Bao năm rồi day dứt một miền thơ
Một chút kiêu sa, một chút dại khờ
Em ngốc nghếch, em thành tàn nhẫn
Anh vô tình, anh thành chín chắn
Chút giận hờn ta đã mất nhau!
Ước ngàn lần cũng có khác được đâu
Thời gian chẳng có lần trở lại
Vẫn biết vậy, mái đầu kia đang bạc
Mà con tim cứ xanh mãi, đến sững sờ.
Thuở kiêu sa sao lắm dại khờ
Phút xao xuyến khi tình yêu trái phá
Tuổi 17, cuộc đời như cổ tích
Để bây giờ, trái Thị mãi cứ xanh!
II
Và rồi cứ phải ngẩn ngơ
Đa đoan chuyện cũ một thời tầm xuân
Ta như hoa khế cuối vườn
Chuyện xưa mắc cửi cho lòng vẩn vơ!
Đã đi suốt dặm đường thơ
Bạc đầu mới nói một lời cùng ai
Dẫu rằng chẳng để ngày mai
Cũng xin được ngỏ như người tri âm!
Biết rằng Thị chẳng thể còn
Thời hoa gạo cháy bên sông qua rồi
Mong manh cái sợi tơ trời
Mấy mươi bỗng chốc dại khờ vì thơ!
III
Ai đó vô tình rơi một lời yêu
Ai đó nhặt, vô tình cất giữ
Rồi xao xác trách thầm ai đấy
Và dại khờ dấu một niềm mơ
Viết lại 25/8/2010
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét