Thứ Tư, 26 tháng 1, 2011

Tuổi của mơ!




Sinh ra đã vướng phải lưới giời
Cái kiếp con tằm cứ nhả tơ
Giời đày cho biết mơ mộng mãi
Tóc bạc răng rơi vẫn tươi đời!

Ai nào đếm được tuổi của mơ
Để biết rằng mơ trẻ hay già
Chỉ biết bên ta, mơ theo mãi
Để lòng phơi phới tuổi mười ba!

Đông đang tàn!

Ngày nào em bé con con
Mộng mơ Nam Cực bị đòn nên thân
Ai xui em mắc lưới trần
Để em vương vấn nợ nần với thơ!
Ai làm em biết ngẩn ngơ
Ai làm em biết mộng mơ đến già
"Bao giờ cho đến tháng ba"
Em mang Nam cực về nhà làm dưa!
Cho tan cái đắng, cái chua
Cho nồng cái mặn, cho vừa cái tươi.
Rồi mai vạn kiếp luân hồi
Cực Nam là cớ làm câu trách hờ!

Thứ Hai, 24 tháng 1, 2011

Ngẫm một tý!



Tri ân - ai khéo chọn tên
Mỗi ngày thêm thấm ân tình bên nhau.
Vui buồn, cũ mới, trước sau
Chia nhau nửa chữ đã mau thân tình
Cuối năm Xuân đến Đông tàn
Chúc nhau một gánh muôn vàn Tri ân!

Thứ Sáu, 14 tháng 1, 2011

Những lời trong mơ!


Lạ thật đấy. Trong giấc ngủ đêm qua, lúc gần sáng, tự nhiên trong đầu mình cứ vang lên, lặp đi lặp lại những từ:"Chỉ cần nhìn ra điểm khác biệt, dù chỉ là rất nhỏ, cũng cho mình sự mới mẻ". Cứ như là mình đang giảng bài vậy. Cũng chẳng rõ là ai nói với mình hay mình nói với ai, nhưng thông điệp ấy thì sáng rõ và ấn tượng, khiến mình cứ nghĩ mãi về nó suốt cả ngày.
Điều ấy nhắc nhở gì cho mình đây? Tìm niềm vui trong những điều thường nhật? Đừng để chết chìm trong " Hội chứng giọt nước"? Luôn khám phá, tìm tòi để bài giảng không là sự "nhai lại" một cách ngu muội, nhàm chán và cổ hủ? Cố tìm một nét tích cực ở mọi người xung quanh để mà sống tốt với nhau????? Ôi, đau đầu quá!
Nhưng có một thực tế là: phải bứt ra khỏi trạng thái ì trệ này. Và bước đột phá đầu tiên là mình đã viết thư cho Thầy Cương để hỏi về y/i. Thế nào cũng bị Thầy mắng nhưng mà đấy cũng là cách để mình không bị nuốt trong cái tâm trạng đóng băng này nữa.

Chủ Nhật, 9 tháng 1, 2011

Đóng băng!

Không lẽ cái lạnh của miền Bắc nó ngấm tận tim mình? Buốt giá và đóng băng! Không thể nghĩ ngợi được gì. Cũng không thể viết được gì. Nghe tin U mất mà tự nhiên nhớ về 19 năm trước.Sau ngày ba má mất anh Bình vào tìm mình ở trường mà không gặp. Mãi đến năm 1996, anh lại vào và cả mấy anh em hẹn nhau ra Hà Nội. Mấy năm làm cao học ở HN, mình luôn thấy ấm áp vì lúc nào cũng được anh Bình lo lắng. Ngày mình bảo vệ anh Bình còn quay phim nữa. Giờ U mất, chẳng ra thắp hương được, tự nhiên thấy bồn chồn quá.
Mong là kế hoạch sau Tết của mấy anh em vẫn thực hiện được để mình có dịp ra viếng U, dù muộn.
Biết là U đi sẽ là mừng cho U nhưng sao cứ thấy nao nao. Vẫn biết ai cũng phải đi bước ấy, vậy mà vẫn cứ phải suy ngẫm về sự phù du của kiếp người! Sẽ mang được gì đi nếu không phải là những tháng ngày sống ấm áp bên nhau? Sẽ còn lại gì nếu không phải là những khoảnh khắc sống với hiện thực. Đấu đá, tranh giành, thù hận, ghen tuông.... để làm gì chứ? Rồi cúng ra đi với hai bàn tay xếp lại, không cho ai được gì và cũng chẳng mang theo được gì. Giũ bỏ mọi thứ!
Biết là " sắc sắc không không"! Vậy mà cứ xót xa! Cứ day dứt! Cứ ấm ức những chuyện đã rồi.
Muốn buông tất cả để thanh thản.
Mong có sự thanh thản để chấp nhận những gì không thể thay đổi.
Mong có sự thanh thản để can đảm thay đổi những gì có thể.
Và mong có sự thanh thản để nhận biết sự khác biệt.
Để được thanh thản!