Không lẽ cái lạnh của miền Bắc nó ngấm tận tim mình? Buốt giá và đóng băng! Không thể nghĩ ngợi được gì. Cũng không thể viết được gì. Nghe tin U mất mà tự nhiên nhớ về 19 năm trước.Sau ngày ba má mất anh Bình vào tìm mình ở trường mà không gặp. Mãi đến năm 1996, anh lại vào và cả mấy anh em hẹn nhau ra Hà Nội. Mấy năm làm cao học ở HN, mình luôn thấy ấm áp vì lúc nào cũng được anh Bình lo lắng. Ngày mình bảo vệ anh Bình còn quay phim nữa. Giờ U mất, chẳng ra thắp hương được, tự nhiên thấy bồn chồn quá.
Mong là kế hoạch sau Tết của mấy anh em vẫn thực hiện được để mình có dịp ra viếng U, dù muộn.
Biết là U đi sẽ là mừng cho U nhưng sao cứ thấy nao nao. Vẫn biết ai cũng phải đi bước ấy, vậy mà vẫn cứ phải suy ngẫm về sự phù du của kiếp người! Sẽ mang được gì đi nếu không phải là những tháng ngày sống ấm áp bên nhau? Sẽ còn lại gì nếu không phải là những khoảnh khắc sống với hiện thực. Đấu đá, tranh giành, thù hận, ghen tuông.... để làm gì chứ? Rồi cúng ra đi với hai bàn tay xếp lại, không cho ai được gì và cũng chẳng mang theo được gì. Giũ bỏ mọi thứ!
Biết là " sắc sắc không không"! Vậy mà cứ xót xa! Cứ day dứt! Cứ ấm ức những chuyện đã rồi.
Muốn buông tất cả để thanh thản.
Mong có sự thanh thản để chấp nhận những gì không thể thay đổi.
Mong có sự thanh thản để can đảm thay đổi những gì có thể.
Và mong có sự thanh thản để nhận biết sự khác biệt.
Để được thanh thản!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét