Thứ Ba, 19 tháng 4, 2016

Củ tỏi của chị Sáu




“Má trồng toàn những cây dễ thương…”
Quả vậy! Vốn là dân cày ruộng nên ở đâu, chị Sáu (gọi tên thứ theo chồng) cũng mói cho được tí đất để trồng cây gì đó, nhất là loại ớt chỉ thiên. Do vậy, khi về Nam, chị từ chối rất nhiều căn nhà trên phố để cuối cùng nhận mảnh đất rộng rãi ở vùng ven. Thế là thỏa mãn bần cố nông cả anh Sáu lẫn chị Sáu. Anh thì bảo: “Trồng cho ba 2 cây xoài để ba mắc võng, với mấy cây mãng cầu dai nữa”. Còn chị Sáu thì, ngoài những loại rau ăn hàng ngày như ớt, tàng ô, cải, mồng tơi, cà chua, bồ ngót, bồ ngây,…chị trồng rất nhiều cây ăn trái: ổi, khế, xoài, chùm ruột, đu đủ, lựu, có cả mía nữa đấy. Mà thật lạ kỳ, bất cứ loại quả nào chị Sáu trồng cũng ngọt, lúc đầu là giống chua nhưng ra trái lần thứ 2 là trở nên ngọt. Ngày ấy, trái cây của nhà nó được các bạn ở trường phát nghiện. Mỗi lúc lên trường, nó lại được chị Sáu đùm cho một bịch, lủ khủ các loại trái chín, chị bảo: “mang lên cho mấy đứa”. Gần 40 năm rồi, giờ mấy đứa bạn vẫn nhắc: ổi, khế, xoài nhà mày ngon thật đấy!
Lúc quả chín nhiều quá, cho mọi người vẫn không hết, thế là chị Sáu theo hàng xóm túm cả làn ổi, khế xuống chợ bán. Chỉ cần thấy 2 bà đến cửa chợ là mọi người xúm vào mua nhoắng 1 cái hết nhẵn, ai đến trễ cứ tiếc hùi hụi, họ biết tiếng ổi, khế của 2 bà rồi mà.
Cây ổi lên cao thì phải dùng sào để khèo trái. Nhưng mà chị Sáu nhà ta, chẳng hiểu sao lại cứ thích trèo cây cơ. Thích vắt vẻo lắm. Hồi ấy, chị Sáu có mấy cái quần rộng lưng do bị rão thun. Nó bảo để luồn lại dây cho chị ấy nhưng cứ hay quên. Thế là chị Sáu có một giải pháp du kích rất lợi hại. Đó là, chị túm phần lưng thừa ấy, xoắn chặt rồi cuộn lại nhiều vòng thành 1 củ tỏi con con lận vào cạp quần. Có vẻ rất hiệu quả vì thấy củ tỏi ấy giữ rất chặt và đảm bảo lưng quần không hề bị xục xịch. Tuy nhiên, “thuyết tương đối” thì luôn đúng cho mọi trường hợp. Và đương nhiên, củ tỏi ấy cũng có ngày rơi vào quy luật. Lần ấy, chị Sáu đang thoăn thoắt trên các cành ổi xum xuê, củ tỏi buồn tình nên lỏng tay cương, từ từ, từ từ, từng vòng tròn cứ lặng thầm buông thả. Rồi điều gì đến phải đến thôi! Lưng được giải phóng, quần ta rơi tự do, và chủ nhân thì cứ vô tư hái ổi.
Chỉ có nó và chị Cả ở dưới gốc cây chết sặc vì cười.
Giờ nó vẫn nhớ mấy củ tỏi đủ các màu sắc ấy lắm!

Chẳng còn cây ổi nào để nó bắt chước chị Sáu lận củ tỏi con con nhỉ!

Thứ Sáu, 15 tháng 4, 2016

Em!



Em giờ váy gấm, váy ren
Em giờ sườn xám, áo thun quần bò
“Yếm rách” chỉ còn trong thơ

Tóc dài cắt tém, ỡm ờ mắt ai!

Chính ủy bị đòn!



Nếu như bây giờ còn và còn trẻ thì trình độ đi xe máy của Cụ chắc cũng giống đi xe đạp thôi,rất chi là tệ! Ngồi xe Cò măng ca quen rồi nên đi xe đạp không vững, nếu chở Má thì kiểu gì cũng đánh ngã, vì vậy mà toàn là Má chở thôi. Đã vậy mà ngồi đằng sau cũng vẫn rơi xuống đất như thường, tài thật. Với Cụ, lực hút của trái đất hình như rất ưu ái. Ấy thế mà, mỗi lần từ Chiến trường B ra, vì Má bận việc nên Cụ tự đạp xe đi khắp các đội của Nông trường để đem thư cho các gia đình có người ở miền Nam hoặc gặp các cô chú để nói chuyện chiến trường. Bệnh Chính ủy nặng lắm. Lần nào về cũng báo cáo thành tích đo đường, ít thì 1 lần, nhiều thì 2,3 lần là chuyện bình thường. Cụ còn đạp xe ra tận Dốc Mật để về nhà Cụ Bột, nhà anh Thế mấy lần đấy.
Cụ rất thích ăn canh cá nấu chua. Tự mình đạp xe ra Bến Tắm mua cá về, rồi cha con hò hét nhau mổ những con cá to bằng bàn tay mà cứ như là mổ con bò, mất cả tiếng đồng hồ, rồi leo lên đường tàu xe lửa, chạy lên đồi tìm cây chua méo, hái đọt về nấu cá. Cụ cứ bảo: “Trong quê tao có lá giang, nấu cá ngon lắm!”. Mãi sau này về Nam nó mới được biết lá giang, mà đúng là ngon thật. Chả trách các cụ Miền Nam khi sống ở đất Bắc cứ nhớ nó. Như là nhớ quê nhà. Bây giờ thì “Lẩu gà lá giang” đang lên ngôi trong các nhà hàng.
Có một lần, Cụ cũng ra Bến tắm mua cá. Hôm ấy, Cụ lại diện cái áo sơ mi trắng bốp nữa chứ. Vừa tới cửa chợ gặp ngay vợ chồng nhà kia đang cãi nhau bằng tay và chân. Chẳng cần hỏi đầu đuôi, “giữa đường thấy việc bất bằng chẳng tha”, dựng phắt chiếc xe vào hàng rào, Cụ xông ngay vào giữa nhà họ. Chưa kịp can thì Cụ đã được hưởng nguyên cả cái lẫn nước một ống điếu cày dài cả cánh tay, to bằng ống chân. Kết quả là: cá không có con nào mà đầu thì có một quả ổi, toàn bộ chiếc áo trắng được vẽ kiểu hoa theo trường phái ấn tượng màu nước ống điếu thuốc lào cực chuẩn! Đẹp và thơm phết! Cũng may là gỡ gạc được một tí teo, đó là, vợ chồng nhà kia thấy thế vội vàng đình chiến và chạy tới hỏi han, xin lỗi Cụ rối rít rồi làm lành một cách rất trật tự.
Ôi Chính ủy! bom đạn của cả giặc Pháp lẫn giặc Mỹ mà còn tránh né Cụ, thế mà cái điếu cày này nó lại chẳng kiêng dè gì! Quá đáng!