Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010

Quá khứ

Tuổi thơ ngây thiếu nữ

Mơ biển xanh xa khơi

Và ao ước tình yêu

Trong cánh buồm thắm đỏ



Cánh buồm xa vời vợi

Mơ ước mãi chẳng đầy

Chân trời sâu thăm thẳm

Ngút ngát một màu xanh!

Viết lại 25/8/2010


Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2010

Vẩn vơ!


Gió sang mùa, sương chiều se giá
Đi tìm ai trong hoang dại lòng mình
Khao khát quá những niềm mơ trong suốt
Đáy biển chân trời, ai giữ trái tim tôi!


Dẫu tròn đầy niềm Hạnh phúc bằng an
Sao vẫn cứ nao lòng đến thế!
Trái tim ơi! chẳng bao giờ hết hát
Nỗi đam mê trước gió sang mùa.


Đâu phải tại nắng thu vàng quá đỗi,
Biển xanh trong, hoa sữa trắng sững sờ
Gió rất mỏng và sương mờ rất nhẹ
Kéo thu về làm bão tố lòng ai!


Suốt một đời tìm kiếm mải mê
Đặt thành tên cho cái điều chẳng nói
Đâu phải đa đoan mà bên bờ xa ngái
Kiếp con tằm đến chết vẫn vương tơ

Viết lại 26/8/2010

Dại khờ

I
Vẫn biết đời không phải thế
Mà con tim lỗi nhịp mãi bơ vơ
Viên ngọc ước chẳng làm tròn mơ ước
Bao năm rồi day dứt một miền thơ

Một chút kiêu sa, một chút dại khờ
Em ngốc nghếch, em thành tàn nhẫn
Anh vô tình, anh thành chín chắn
Chút giận hờn ta đã mất nhau!


Ước ngàn lần cũng có khác được đâu
Thời gian chẳng có lần trở lại
Vẫn biết vậy, mái đầu kia đang bạc
Mà con tim cứ xanh mãi, đến sững sờ.


Thuở kiêu sa sao lắm dại khờ
Phút xao xuyến khi tình yêu trái phá
Tuổi 17, cuộc đời như cổ tích
Để bây giờ, trái Thị mãi cứ xanh!

II

Và rồi cứ phải ngẩn ngơ
Đa đoan chuyện cũ một thời tầm xuân
Ta như hoa khế cuối vườn
Chuyện xưa mắc cửi cho lòng vẩn vơ!


Đã đi suốt dặm đường thơ
Bạc đầu mới nói một lời cùng ai
Dẫu rằng chẳng để ngày mai
Cũng xin được ngỏ như người tri âm!


Biết rằng Thị chẳng thể còn
Thời hoa gạo cháy bên sông qua rồi
Mong manh cái sợi tơ trời
Mấy mươi bỗng chốc dại khờ vì thơ!

III

Ai đó vô tình rơi một lời yêu
Ai đó nhặt, vô tình cất giữ
Rồi xao xác trách thầm ai đấy
Và dại khờ dấu một niềm mơ


Viết lại 25/8/2010

Thứ Ba, 24 tháng 8, 2010

Vẫn mơ!



Tuổi 15, mơ trái Thị vàng
Tuổi 21,mơ Cánh buồm đỏ thắm
Và 29, mong tìm ra trái táo,
Chín muộn màng nơi cuối vườn xa!


Thế rồi,
Thị vàng thành trái đắng
Cánh buồm xa mãi chấp chới cuối chân trời
Trái táo đỏ vẫn chẳng tay người hái
Ta thành người mắc nợ với tình yêu!


Có một thời….cứ ước ao như thế
Trong đời người ấm mãi một giấc mơ
Dẫu vẫn biết cuộc đời rất thật
Ai chẳng mơ một cô Tấm của riêng mình!


24/8/2010


Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010

Cái "Lỗ"



Ơ này cái “Lỗ” kia!
Sao mày hư đến thế?
Bé tí tị tì ti
Mà làm Thầy khổ thế!
Cứ tưởng tinh tướng mãi
Đánh đố ông giáo già,
Đâu ngờ ông may thế
Bà góa như “Vừng ơi”
Thương cái công cặm cụi
Phục cái chí tìm tòi
Em biết ơn cái “Lỗ”
Dạy em đức làm thầy!

Thứ Năm, 19 tháng 8, 2010

Mưa Ngâu thật rồi!


" Có phải năm xưa đôi mình gần nhau!
Mà trời năm ấy tháng Sáu mưa ngâu? "



Cứ đến mùa Ngâu mình lại lẩm nhẩm bài hát ấy, chẳng phải nhắc nhớ một kỷ niệm về mưa Ngâu, mà là đau nỗi Ngâu của chính mình!


Vợ chồng Ngâu 1 năm có 1 tháng để gặp!
Chúng mình 27 năm có 1 ngày gặp!
Em phải chờ 27 năm nữa sao?
Và Mưa cứ rơi!
Rất nhẹ.
Rất chậm.
Nhưng sao nặng trĩu lòng mình!
Như những giọt nước mắt, không lăn nhanh, mà cứ chầm chậm, ứa ra rồi rơi!
Rơi mãi.
Như chẳng dừng.
Từ từ.
Chậm chạp.
Buốt tận tim Tr. ạ!




Thứ Năm, 12 tháng 8, 2010

Tháng bẩy mưa ngâu



Tháng Bảy!
Trời ơi!
Tháng Bảy buồn!
Mưa Ngâu...
Thầm thỉ giọt tuôn tuôn
Ngưu Lang Chức Nữ nằm tê tỉ
Năm một đêm mưa
Lạnh xé hồn! ...


Chồng vợ gặp nhau
Trong mấy khắc
Cầm canh
Chuông đổ
Mấy hồi chuông
Ngoc Hoàng Thượng Ðế thương thiên hạ
Mà giận hoài thôi Một Ðứa Con!


Con
Một đứa sao lầm lỗi mãi?
Rễ hiền
Yêu vợ tội tình chi?
Lụa, người ta mặc thi hoa hậu
Con lỡ quên ngày vẫn dệt khuya!


Và,
Ngưu Lang có vài ba lúc
Ðể mặc trâu lười
Gậm lúa non
Cũng bởi Tình Yêu nên biếng nhác
Ðôi lần thôi chẳng có nhiều hơn!


Thượng Ðế ở trời
Ði dạo đất
Gặp ông Khổng Tử
Về ... thiên đình
Giận
Con lơ đễnh phần canh cưởi
Ghét
Rễ ngày đêm đắm đuối tình.


Từ đó...
Lệnh cho đêm Thất Tịch
Mưa Ngâu sùi sụt lệ năm canh
Vợ chồng Ngưu Chức thương không thỏa
Và nhớ muôn năm
Ðể sửa mình!


Từ đó...
Trời ơi! Tháng Bảy buồn
Cứ đêm Thất Tịch
Mưa Ngâu tuôn
Một đêm
Ðánh đổi mười hai tháng
Bầy quạ qua sông
Vẽ một đường!


Anh với em sao ?
Mình cũng vậy ?
Trời đày hai nẻo
Biệt tăm hơi!
Mấy năm...
Mới có gặp thơ trên NET
Thấy bút danh, ôi
Thấy, ngậm ngùi !


Em khóc thương anh từng giọt mực
Anh thì gõ nhớ phím computer
Mưa trời thông cảm đêm thao thức
Lặng lẽ không nghe tiếng gọi đò!
Tháng Bảy!
Trời ơi Tháng Bảy Buồn!
Nhìn kìa!
Ðẵm lệ một màn sương
Mạch Nha anh ngậm như rau đắng
Gọi thất thanh mà
Ai Cố Nhân?


Tác giả Lê B. Liêu
Nguồn :http://my.opera.com/vantaihanoi/blog/thang-bay-mua-ngau