2 giờ sáng.
Mưa cứ xối xuống.
Tưởng như không bao giờ dứt!
Ôm vội sách vở quăng lên giường rồi ngồi bó gối thầm mong đừng mưa nữa.
Vậy mà nước cứ dâng lên ào ào.
Lo và buồn!
Tê tái!
Chẳng hiểu vì sao.
Nước mắt cứ lăn dài, quặn thắt mà không biết tại sao nữa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét