Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Ngàn năm, Giọt nước có buồn không?


Phải biết chấp nhận thôi! Sắc sắc Không không! Không có vô minh cũng không có cái hết vô minh! Dẫu biết cái vô thường vẫn quá xót xa! Vẫn biết phải chia lìa một ngày nào đó sao quá đắng lòng! Cầu mong một sự bằng an và thanh thản mà thật khó! Biết làm sao đây???
   Quá bế tắc với chính mình nên quay ra giận người vô lý. Muốn trốn vào góc sâu nhất để tự mình liếm láp vết đau. Chợt đọc được câu thơ của Trịnh Công Sơn, như một lời mách bảo:
             "Biển sóng đừng xô nhau
             Ta xô biển lại sóng về đâu?
             Biển sóng đừng xô ta
             Ta xô biển lại sóng nằm đau"
Đừng nuôi giận dữ và thù hận! Nếu mỗi lần bị "sóng xô" lại "xô sóng" thì mãi quẩn quanh trong vòng tạp loạn, bao giờ mới thấy bình yên? Nếu chưa đủ sự bình thản để mỉm cười hãy tập im lặng mà ra đi. Để thấy mình còn chút con người mà không "xô sóng"! làm sao để biết yêu thương những người thân yêu và cả những người là kẻ thù của ta nhỉ? Vi nhơn nan! Vi nhơn nan!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét