Thứ Bảy, 26 tháng 2, 2011
Bàn tay!
Bàn tay nắm, bàn tay mở!
Cứ nắm chặt khư khư sẽ lưu được cái mình đang giữ trong lòng bàn tay, nhưng sẽ chẳng bao giờ nhận thêm được cái gì khác, dù chỉ là một chút xíu! Và khi mở tay ra, cái mình cứ lo giữ có khi chẳng còn giá trị gì!
Cứ mở bàn tay ra, cả thế giới ùa vào lòng bàn tay ta, vào mãi, vào mãi .... và cũng dễ dàng rời bỏ để bay đi vì chẳng có gì níu giữ lại cả! Luôn là tay trắng!
Có lúc phải nắm chặt tay lại để gìn giữ những gì là báu vật của mình! Có lúc phải mở rộng tay ra để được nhận sự bao dung của trời đất, của nhân tình. Mở rộng tay để có thể sẻ chia cùng ai đó, dẫu chỉ đơn giản là để ai đó tin yêu đặt bàn tay họ vào lòng bàn tay mình! Và thật tuyệt vời nếu được đặt vào tay ai đó bông Ngọc lan ngào ngạt để tay mình cũng được phảng phất thơm!
Để biết nắm, mở bàn tay trong suốt kiếp người sao mà khó thế!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét