Thứ Bảy, 26 tháng 2, 2011

Trò chơi


“ Năm… Mười… Mười lăm… Hai mươi…

Nhắm mắt lại Em, bỏ hết mọi thứ phía sau… Đau thương, buồn bã, giận dữ, ghen tuông… công danh, tiền bạc… Em hãy trả lại cho đời… Hãy chỉ mang chính Em vào cuộc chơi này!

Hai lăm… Ba mươi… Ba lăm… Bốn mươi…

Em thấy mình đang trở về tuổi thơ, với những trò chơi thời thơ ấu… với nội, ngoại… với những buổi chiều đứng đợi mẹ… Với những câu hỏi ngô nghê của một thời thơ dại… Và với những ước mơ mà Em vẫn ấp ủ bấy lâu nay.

Bốn lăm… Năm mươi… Năm lăm… Sáu mươi….

Này Em, Em nghĩ rằng tất cả mọi chuyện là tình cờ hay đã được sắp sẵn? Hạnh phúc… đau khổ… sự sống… cái chết… tất cả là sự tình cờ? Hay tất cả đều được Thượng Đế sắp xếp để ta cứng cỏi hơn, cho ta quý trọng những gì ta đang có???

Sáu lăm… Bảy mươi… Bảy lăm… Tám mươi…

Anh và Em. Chuyện tình của hai ta… Anh mong tất cả như một sự tình cờ… một giấc mơ sẽ không có hồi kết… Anh sợ sự sắp xếp… sợ phải đi theo lối mòn… Anh muốn Anh là chỗ dựa cho Em… để giống như hôm nay, Em bỏ lại hết phía sau,chỉ Anh, chỉ Em. Hai đứa và trò chơi của chúng mình.

Một thế giới của ước mơ và bay bổng. Một thế giới chỉ có riêng Anh và Em.

Tám lăm… Chín mươi… Chín lăm… Một trăm…

Ngủ ngon nhé Em… Anh sẽ tiếp tục đi tìm Em trong những giấc mơ.Và hai chúng ta sẽ gặp nhau… Nhất định thế!

Ngủ ngon nhé! Hãy tin rằng lúc nào cũng có Anh ở bên… Khi Em buồn, lúc Em vui, những khi Em cần động viên, chia sẻ… Chỉ cần Em muốn, Anh sẽ có mặt.

Hãy ngủ ngon Em nhé! Lấy tay Em làm gối! Bao xót thương, lừa dối hãy trả lại cho đời!

Hãy ngủ ngon nhé!”
                                                                   (Lời hẹn nơi Thiên Đường- H2!)

Sao mình thích bài viết này thế! Lần nào đọc cũng thấy xao xuyến và bật khóc. Như là ai đó viết cho mình! Nhưng mà cũng như lời hẹn vậy thôi, chẳng ai cả! Chỉ có chính mình!

Với những nỗi ước ao!

Và một lời hẹn!

Nơi xa xôi ấy! Thăm thẳm Thiên Đường!

Ngủ ngon nhé Bé yêu!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét