Thứ Tư, 14 tháng 7, 2010

Ghen


Ớt nào là ớt chẳng cay
Gái nào là gái chẳng hay ghen chồng
Vôi nào là vôi chẳng nồng
Gái nào là gái có chồng chẳng ghen” (1)

 
Muốn lấy điểm, muốn khen bà xã
Gột làm sao nước lã nên hồ
Tuy rằng ông muốn làm thơ ...
Nhưng thơ, từ bé đến giờ biết đâu !...

Ông nhớ lại mấy câu Xuân Diệu
Chép vào đây cho diệu gửi bà
Lời hay ý thật đậm đà
Ðọc lên cứ thấy bao la là tình:

“Anh nhớ bóng, anh nhớ hình, anh nhớ ảnh
Anh nhớ em, anh nhớ lắm em ơi !
Nhớ môi đang cười ở phương trời
Nhớ cặp mắt đang nhìn anh đăm đắm”...

 
Thơ như thế thật là hay lắm
Chép đến đây ông nhắm hết “phông”
Thơ đâu có phải thơ ông
Cho nên ông tạm xuống dòng để mai

Khi nào nhớ lai rai sẽ chép
Thơ sẵn sàng ở mép ở môi
Nửa chừng ông lại bỗng thôi
Nữa chừng để đó ông ngồi vểnh râu

Rồi bỏ quên ông đâu có nhớ
Bà một hôm bỗng “rớ” được thơ
Bà tru, bà tréo bất ngờ
Rành rành ra đó bây giờ chối đi!

Em nào lại lâm ly như vậy ?
Anh không khai thì gậy tôi phang
Ông anh cuống quýt vội vàng
Rằng nàng là của anh chàng họ Ngô (2)

Ngô với ngọng đều là xỏ lá
Tình kiểu này không khá được đâu !
Thế rồi bà khóc bà sầu
Giết nhau vì chỉ mấy câu thơ tình!


(1) Ca Dao (2) Ngô Xuân Diệu
ST

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét