Lời ở lại
Phong Lan
Bạn đi xa rồi
Tôi mới hiểu bạn gần gũi thế!
Cái khoảng trống lặng im buồn tẻ
Chẳng một ai có thể lấp đầy,
Đã bao lần chợt thấy bạn đâu đây
Dáng bình dị, trầm tư, ít nói
Nụ cười hiền, đôi mắt nhiều nghĩ ngợi
Êm dịu lòng tôi bao buổi chiều buồn…
Tôi bâng khuâng đi lại những con đường
Nơi khóm trúc cứ vàng thơm nỗi nhớ
Nơi lá rụng xạc xào thoáng chân ai rất khẽ
Để lòng tôi với trăng gió vơi đầy.
Mình chưa một lần trìu mến tay nắm tay
Cũng chẳng bao giờ sẽ nói lời thương nhớ
Nhưng hiểu nhau đến tận cùng là thế
Để xa rồi như thể chẳng hề xa
Mai bạn về giữa những vòng tay thiết tha
Tôi đến sau cùng,
Lặng soi trong mắt ngày xưa ấy
Lời không nói là lời ở lại
Cho mình đọc hoài,
đọc mãi
Và cho mọi điều theo gió cuốn bay xa….!
Phong Lan
Bạn đi xa rồi
Tôi mới hiểu bạn gần gũi thế!
Cái khoảng trống lặng im buồn tẻ
Chẳng một ai có thể lấp đầy,
Đã bao lần chợt thấy bạn đâu đây
Dáng bình dị, trầm tư, ít nói
Nụ cười hiền, đôi mắt nhiều nghĩ ngợi
Êm dịu lòng tôi bao buổi chiều buồn…
Tôi bâng khuâng đi lại những con đường
Nơi khóm trúc cứ vàng thơm nỗi nhớ
Nơi lá rụng xạc xào thoáng chân ai rất khẽ
Để lòng tôi với trăng gió vơi đầy.
Mình chưa một lần trìu mến tay nắm tay
Cũng chẳng bao giờ sẽ nói lời thương nhớ
Nhưng hiểu nhau đến tận cùng là thế
Để xa rồi như thể chẳng hề xa
Mai bạn về giữa những vòng tay thiết tha
Tôi đến sau cùng,
Lặng soi trong mắt ngày xưa ấy
Lời không nói là lời ở lại
Cho mình đọc hoài,
đọc mãi
Và cho mọi điều theo gió cuốn bay xa….!
(Mỗi khi đọc bài này, mình chỉ nghĩ đến Trần thôi! Luôn là như vậy!)
hay
Trả lờiXóa