Nhờ sự năng nổ, linh hoạt đến quên mình mà chú Cá măng ấy cứu sống mình, cứu sống cả tàu cá!
Trong mỗi chúng ta, lối sống bằng lặng, thờ ơ, ỳ trệ lúc này hay lúc khác, ở người này hay người khác vẫn luôn diễn ra, thường nhật đến độ không ai cảm nhận thấy sự ăn mòn thầm lặng của nó! Đôi khi ta còn tự cho mình là người “ biết” sống vì đã hòa bình với sóng gió cuộc đời!
Thực ra có phải vậy không nhỉ? Hay đôi khi trong những khoảnh khắc soi thật sâu vào đáy lòng mình, ta chợt xót xa: Mình thấy nguội lạnh hết rồi!
Làm sao trong mọi lúc, kể cả khi mà mình cảm thấy tuyệt vọng nhất, cô đơn nhất, vẫn giữ được ngọn lửa nhiệt thành đến vô tận nhỉ?
“ Bạn là gỗ lim- ngọn lửa của bạn sẽ nồng đượm”.
Ta vẫn luôn mong mình có được chất lim ấy để mà vượt qua được mọi nghịch cảnh! Chẳng điều gì làm ta sợ hãi bằng việc để mất đi ngọn lửa trong mình. Càng thêm tuổi tác, ta càng cảm nhận rõ rệt sự nguội lạnh của tâm hồn, của sự cảm thông, của bầu nhiệt huyết nó đáng sợ đến thế nào!
Ta phải cám ơn lũ học trò tinh quái và đáng yêu của ta! Mỗi ngày được tiếp xúc với chúng, ta lại thấy mình như trẻ ra! Ngọn lửa của tuổi trẻ có một cách đi riêng đến trái tim người ta. Vì vốn dĩ ngọn lửa ấy luôn mang trong mình sự vô tư đến thánh thiện, sự năng nổ đến quên mình. Một cách tự nhiên, nó truyền nhiệt cho tất cả những gì trên con dường nó đi qua!
Cám ơn các bạn đồng nghiệp trẻ! Các bạn cho ta soi thấy lại mình của ngày xưa ấy! Và điều quan trọng là các bạn đã đem lại cho ta cách sống trẻ trung, nhạy cảm, không được phép để lòng mình xơ cứng!
“ Vì chúng em, cô ơi hãy cười lên nhé!”.
Đây là thông điệp ta nhận được nhiều nhất trong ngày Kỷ niệm 20/11.
Ta thật sự biết ơn những lời khích lệ ấy!
Cám ơn những chú Cá Măng đáng yêu của ta!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét