Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011

Gói bồ kết

Nhớ ngày ba còn sống, mỗi lần thấy mình gội đầu ba lại hay kể câu chuyện về các chị TNXP, bộ đội ở Trường Sơn. Cứ nhớ giọng ba khi nói: " Chúng nó thèm có một quả bồ kết để gội đầu, có đứa vào chiến trường 1 năm là tóc rụng sạch. Nhìn tội lắm. Mấy đứa lái xe thường hay mang bồ kết ở ngoài Bắc vào cho chungs nó'. Lại đến ngày 27/7, nhớ ba, nhớ những câu chuyện về Trường Sơn ba hay kể. Có lúc ba khóc thật nhiều. Mình ghi vội những cảm xúc nung nấu về những kỷ niệm ấy.

Gói bồ kết



Gói bồ kết u gửi vào nhiều lắm
Em và bạn bè gội đủ cả năm
Anh hối hả hành quân gấp gấp
Hương tóc ngày nào nâng bước chân anh


Đồng đội vây quanh mà lặng ngắt
Không một ai cất nổi thành lời
Gói bồ kết vỡ òa tiếng nấc
Tức tưởi nghẹn ngào đồng đội gọi tên em


Ngào ngạt trong anh hương nồng bồ kết
Màu tóc xanh, xanh đến quặn lòng
U cứ sợ tóc con mình khô rụng
Gửi thật nhiều quà tình nghĩa quê hương


Em nằm đây, thanh thản một làn mây
Bạn bè gội cho em lần cuối
Để mãi mãi xanh non màu thiếu nữ
Bồ kết chan hòa nước mắt yêu hương
21 giờ ngày 27/7/2011.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét