- - Người ta ngã rồi!... chảy máu nữa này!....Lấy
lông culy đi, mau lên!..... ….hờ..hờ..hờ
- - Giời ơi!...Lại đứt tay rồi!...Ở yên đấy!...Đã bảo
mà….
- - He..he..he…bị lừa rồi nhé!
- - Hu..hu..hu…hụ..hụ..hụ…má ơi!!!!
Thế là con gà mái ri quăng dao,
quăng mớ lông culy, ngồi phịch xuống, khóc rống lên, tóc tai rối bù, nón hất ngược ra sau, nước mắt và mồ hôi bét nhè trên mặt. 2 chân chị nó di đi di lại
làm nát tươm đám cỏ. Nhìn cảnh ấy nó mới nhận ra cái dại của mình, nhưng nó lại
sợ nên không dám dỗ chị, len lén cặm cụi chặt cho xong gánh củi.
Vốn thường xuyên có năng khiếu tự
gây thương tích nên dẫn nó đi đâu là chị nó rất khổ sở, nhất là đi lấy củi hay
nhặt hạt dẻ, không lần nào là không có tai nạn, hết đứt tay lại đến ngã trầy đầu
gối. Có lần, nó cùng cả gánh củi lăn một mạch từ đỉnh xuống chân đồi, cả lũ trẻ
đi cùng xanh le mắt, đứng như trời trồng. Chị Hai nó vẫn như mọi khi, quăng
gánh củi trên vai xuống, bạt đám cây rừng lao theo nó. Tới nơi đã thấy nó nhe
răng ra rất sảng khoái: “Xem tớ đi nhanh chưa này!”. Chị Hai hú vía và tức lộn
ruột, lại chỉ biết gào rống lên!
Người ta nói: con dạ lanh hơn con
so, hình như đúng vậy. Chị Hai nó nhỏ con nhất nhà, từ bé người đã như cái kẹo
nhưng làm gì cũng giỏi, lại nhanh như cắt í, nhanh hơn chị Cả nhiều. Đi củi,
hái sim, nhặt hạt dẻ rồi bắt cua bắt hến, mót khoai, trồng rau, nuôi gà, việc
gì chị cũng bươn bả nhất, làm nhiều nhất. Hồi ấy, ba ở chiến trường, chỉ mấy có
má con đùm túm, phải tự chăn nuôi, trồng trọt để cải thiện mà. Vào dịp hè, má
hay khoán mỗi đứa một đống củi, đủ để đun trong năm. “Cây giống bóng, của giống
người”, những bó củi của chị Cả dài lêu nghêu, cành con còn cả chùm, bó thì vẹo
vọ, những bó của nó thì lều khều, cong queo, lá lảu um xùm, bó thì xốc xếch.
Còn những bó củi của chị Hai nó thì mê li, cây nào cây ấy thẳng tưng, nếu có
cong thì khi xếp vào bó, chị Hai nó cũng ép thế nào mà tròn vo, chắc nịch. Chị
bé người nhưng lúc nào bó củi cũng to nhất, nặng nhất. Chắc ngay từ lúc ấy, vì
là người tham công tiếc việc nên chị Hai mới bé con như vậy.
Thời còn chiến tranh, khi đi học,
trẻ con phải đội mũ rơm và đeo nùn rơm, cả túi thuốc cá nhân nữa chứ. Chị Hai
nó còn rất khéo tay may vá, đan lát nữa cơ. Những cái mũ rơm chị đan phải nói
là đẹp như hàng thủ công mỹ nghệ bây giờ ấy. Nó thì chẳng làm cái gì được nhưng
mũ rơm, túi thuốc của nó bao giờ cũng đẹp nhất lớp.
Sao lúc bé, tóc nó lại chẳng được
như 2 chị nó nhỉ, các chị ai cũng có mái tóc thật dài, tới tận khoeo, lại dày
và óng mượt. Còn nó, gom tới gom lui cuôn lại cũng chỉ được 1 củ hành tăm. Thế
mà suốt ngày nó xách cái mớ tóc vĩ đại ấy bắt chị Hai buộc làm sao cho “thật đẹp
và to như của chị í!”
Xét cho cùng, đáng lẽ nó phải là
thằng con trai mới đúng. Có như vậy, các chị mới không khổ bởi cái hậu đậu của
nó, nhất là chị Hai. Cho đến giờ vẫn vậy, dắt nó đi đâu, các chị vẫn bị nó ăn vạ
kinh lắm. Thế mà vẫn cứ thích đi cùng nhau cơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét