Thứ Tư, 11 tháng 5, 2011

Tưới cây



1 gàu. 2 gàu. 3 gàu….
Như mọi buổi chiều, rời khỏi đống sách vở và những chồng bài thi cao ngập mặt, nó lại đi xách nước tưới cây, rửa sân. Chẳng biết nó múc bao nhiêu gàu nữa. Chỉ biết giếng cạn đi cả met nước. Cái nóng bức, nặng nề của thời tiết chẳng thấm vào đâu so với những suy diễn trong đầu nó.
Nó sợ.
Nó sợ mình sập vào cái bẫy suy diễn của chính mình.
Nó sợ những ý nghĩ vụn vặt, ích kỷ và đầy thành kiến lôi tuột nó đi.
Nó sợ lòng mình thành hoang mạc.
Nó sợ tim mình thành tảng đá.
Nó sợ mắt mình như những viên thủy tinh trong suốt.
Nó không muốn mình Tồn tại.
Nó muốn là nó đang Sống! Với tất cả những gì nó có, nó nghĩ và nó yêu thương!
Ngày mỗi ngày, với từng gàu nước, nó mong lòng nó cũng được gội rửa. Mọi bụi bẩn, mọi u ám nặng nề được những giọt nước thuần khiết, mát lành cuốn đi.
Những giọt nước của giếng khơi, thuần phác, hiền lành và dịu mát nuôi sống cỏ cây. Nó cũng muốn lòng mình được hưởng những phước đức vô tư, bao dung ấy. Để mãi an lành!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét