Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2011

Ăn vụng hồng!



Không biết, có ai trong suốt tuổi thơ của mình không một lần nói dối, không một lần ăn vụng không nhỉ?
Nó thì rất nhiều lần nói dối. Và cũng rất nhiều lần tự ý làm không xin phép má và các chị. Một vài ăn vụng.
Nhưng  nó chỉ nhớ nhất lần ấy thôi. Và cứ đến Trung thu là nó lại nhớ. Hồi đầu, mỗi lần nhớ nó xấu hổ lắm. Nhưng càng về sau thì nỗi xấu hổ ấy cứ chuyển dần sang thành nỗi nhớ tuổi thơ. Còn bây giờ thì nó thực sự thích thú về lần ăn vụng ấy. Thế mới là trẻ con. Thế mới là nó được chứ.
Ấy là hồi nhà nó đã chuyển về Trường HSMN số 10 rồi, đâu khoảng năm 1972, 1973 gì đó. Sau lần ba ở chiến trường B về phép. Lần về ấy ba đạp xe ra Dốc Mật để đưa thư của một anh lính trong đơn vị gửi cho gia đình. Chẳng biết các cụ nói với nhau những chuyện gì nhưng nó và cu Trung được hưởng lộc nhiều nhất. Sự thể là thế này: Từ lần ba ra thăm nhà ấy, ông cụ của anh lính thường xuyên đạp xe vào Trường 10, khi thì quả mít, khi thì nải chuối trứng quốc tròn căng núc ních. Và lúc nào cũng có kèm theo một con cá tươi rói. Cụ nói là của vườn nhà. Đặc biệt là hồng. Sao mà đỏ, sao mà mọng, sao mà ngon thế chứ lị! Nó ứ cân biết có bị mắc họng không, nó với cu Trung cứ hồn nhiên san phẳng mặt bằng, nhiệt tình một cách triệt để.
 Lần ấy, sát ngày Trung thu, ông cụ lại vào. Lần này là con cá mè hoa và một giỏ hồng. Ông tài thật đấy. Đường thì xa như vậy, lại đạp xe, thế mà không quả hồng nào bị trầy, dù chỉ một tí phấn. Quả nào quả nấy mơn mởn và tươi nguyên. Má đi công tác Hải Dương từ sáng sớm. Ông về rồi, như mọi lần, nó làm cá sạch sẽ rồi kho. Sau đó, nó cẩn thận xếp từng quả hồng vào chiếc đĩa, đặt tít bậc cao nhất của chiếc tủ âm tường. Lâu lâu lại say sưa ngắm nghía. Má luôn dạy chị em nó là: ai cho gì, khi nào má cho phép mới được ăn! Nó cất để đợi má về.
Đã hơn 3 ngày mà sao má chẳng về, Cu Trung thì suốt ngày ở ngoài đồng. Đĩa quả hồng thì cứ ngày một đỏ rực. Các cuống của nó đã quắt lại rồi. Ghé mũi ngửi nó thấy thơm đến quắt ruột. Thế rồi, cái gì đến phải đến. Nó tắc lưỡi cái bép. Nhón tay chọn quả chín nhất. Sau một hồi lưỡng lự và sợ sệt, cái tắc lưỡi thứ hai đánh gục sự sĩ diện. Vậy là nó quên hết. Chỉ còn vị ngọt của quả hồng làm nó mê tơi. Nó cứ nhấm nháp từng tí, từng tí một, chỉ sợ quả hồng hết.
Nấu cơm xong, má vẫn không về, gọi mãi cu Trung cũng chưa chịu về. Hồi ấy làm gì đã có tivi mà xem. Lượn 3 vòng vừa đủ chóng mặt để quên nỗi sợ, nó lại nhót tiếp một quả nữa. Cái tắc lưỡi lần này là dành cho kết luận: Hồng chín quá rồi mà.
Tận chiều tối hôm sau má mới về, mang theo bánh Trung thu ở Hải Dương. Hồi ấy cái bánh bé lắm, nhưng với lũ trẻ con ở chỗ nó thì đấy là hàng xa xỉ rồi. Ngày ấy má cũng không thắp hương ngày rằm đâu, chỉ Trung thu thì bày ra đĩa bánh và vài loại quả gọi là mâm ngũ quả thôi. Nhà mình mấy năm ấy hay có hồng của ông cụ ngoài Dốc Mật nên mâm quả có vẻ đỏ và sang hơn cả. Má về đã hết Trung thu nên chỉ chia bánh ăn, không bày nữa. Bưng đĩa hồng xuống thấy bắt đầu mềm, má bảo: sao không ăn để nũng hết rồi.
Lúc ấy nó mới ấp úng nói : con ăn hai quả, Trung chưa ăn quả nào! Má chỉ cười. Đến tận bây giờ nó cũng không biết lúc ấy má nó nghĩ gì.
Kỷ niệm Trung thu của nó đấy. Bây giờ mà có đĩa hồng như thế nó cũng vẫn cứ ăn vụng, và không chỉ một quả đâu, ai bảo hồng ngon và chín mau thế chứ.
Ông cụ ấy là Cụ Bột, thân sinh anh Nguyễn Văn Thế đấy. Đố anh Thế có một đĩa hồng như vậy để nó được ăn vụng một lần nữa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét