Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

Hoàng hôn!

 
 
Đã có rất nhiều hoàng hôn trong đời. Ngày bé, có 2 lần đã khóc lúc hoàng hôn.Vì sợ ma quá. Một mình ngồi rửa khoai bên bờ mương. Lúc còn sáng thì còn hát véo von, đến lúc tắt nắng thì sợ cuống lên. Thế là khóc! Còn lần kia là lần đi cắt rạ để đan gianh nộp cho nhà trường. Đồ “dân cày đường nhựa” nên đâu biết buộc rạ. Cứ đi được một quãng là nó lại tuột ra, lại buộc lại. Cứ thế đi mãi không về tới nhà. Hai con bé lớp 7, vừa gánh vừa khóc. Tối mịt mới về đến nhà Vinh. Phải để lại đấy hôm sau mang về.
Thế nhưng, có 2 hoàng hôn làm mình nhớ nhất. Đó là hoàng hôn mình hình dung ra khi đọc truyện ngắn của Lê Minh Khuê :"Có một đêm như thế”. Hoàng hôn đỏ quạch, căng như sợi dây đàn, từng đoàn người từ Hà Nội đi sơ tán. Một hoàng hôn của thời chiến tranh. Mình bị ám ảnh cảnh hoàng hôn ấy vì mình yêu quý hai nhân vật trong truyện, nhất là nhân vật người con trai. Có những nét trong cá tính cứ khiến mình nghĩ đến một người. Thế thôi.

Có một hoàng hôn tuyệt vời của chính mình. Như đi trong mơ. Hai đứa im lặng nhiều hơn. Vì người ta còn phải tập trung để lái xe. Chúng mình cũng đi ra khỏi thành phố, đi thẳng vào hoàng hôn đang đỏ rực. Rất đẹp và thanh thản. Trái ngược với cảnh hoàng hôn kia. Cái cảm giác an toàn, bình yên và dịu ngọt cứ còn mãi, chẳng thể quên được. Mình cũng không bao giờ tin được rằng, mình lại có được những điều ấm áp đến thế. Có những khoảnh khắc có giá trị bằng cả một đời người khó khăn tìm kiếm.
Không phải bình minh mà là hoàng hôn.
Nhưng mình đã có một Bình minh lúc Hoàng hôn! 
                                                                       (Bài viết lại)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét