Ngồi buồn chẳng có đống rơm
Để nương theo khói làm thơm nỗi buồn
Ăn mày dĩ vãng hoàng hôn
Khóc vay cười nợ mà buôn xế chiều
Những mong ngày tháng nuông
chiều
May ra tìm được cánh diều tuổi thơ
Thị vàng cháy khát cơn mơ
“Cánh buồm đỏ thắm” khuất mờ nẻo xa
Tìm đâu rơm rạ quanh ta
Vén vun chút khói làm hoa trao người!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét