Mỗi lần cắn miếng ớt, vị cay xộc lên, xuýt xoa và sảng
khoái. Nhưng thật lạ, dạo này thì, vị cay làm sặc. Thế là hắt hơi. Thế là nào
cơm, nào rau, nào nước và vị cay nồng… lên hết trên mũi nằm. Vừa nghẹn, vừa
cay, vừa tức với chính mình.
Có lẽ tuổi tác làm cho các bộ phận của cơ thể trở nên quá
mẫn cảm, hay là quá yếu ớt nhỉ? Bất kỳ có một một dị vật gì, dù rất nhỏ bé cũng
làm cho cơ thể có những phản ứng dữ dội hơn. Mỗi lần sặc như vậy, cay thì ít mà
xót thì nhiều. Nhớ Ba quá. Những ngày ấy, ba cũng ở độ tuổi này, 55-60. Vốn là
dân ghiền ớt mà, không có chút ớt ăn không thấy ngon, vậy nên khi nấu nướng, nó
quen cho ớt, rất cay nữa. Từ lâu, khẩu vị của cả nhà là vậy. Nhưng rồi, một hôm
ba bảo: Cho ít ớt thôi, ba sặc đấy. Nó giảm dần ớt. Nhưng ba vẫn sặc, các lần
sặc cứ dày lên, có lúc nó cũng nổi cáu với ba. Dần dần, vị ớt không còn khi nấu
canh, chỉ có rất ít trong món cá kho để bớt tanh. Ba không bảo dằm ớt vào mắm
lúc nào nó cũng không để ý, nhưng đôi khi nhớ lại chuyện ba sặc ớt ngày ấy, nó
vẫn thắc mắc và cả ấm ức vì nghĩ mình bị mắng oan.
Giờ đây, mỗi lần cắn miếng ớt, nó khắc khoải nhớ cảnh ba bị
sặc. Nó cũng bị sặc, cay xè nước mắt. Nhưng không phải tại ớt.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét