Thứ Tư, 15 tháng 7, 2009

N. 20

Entry for December 24, 2008

Lại một mùa Noel nữa!
Bao giờ cũng vậy. Cứ đến Noel là mình lại nhớ truyện ngắn ấy. Không nhớ tên truyện, tên nhân vật, chỉ nhớ hình ảnh một cô gái dắt xe đạp đứng lặng trước Nhà Thờ đêm Noel. Cô gái im lặng, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, rơi mãi, rơi mãi... như không thể ngừng.Trong túi xách của cô còn xấp thiệp cưới chưa gửi.Thiệp cưới của hai người bạn. Họ dự định tổ chức vào đêm Noel. Nhưng họ đã mất trong trận bom B52 rải thảm mấy hôm trước. 12 ngày đêm Hà Nội luôn là khúc hùng ca bi tráng, oanh liệt mà cũng thật nhiều thương đau! Ngày ấy mình đã khóc thật nhiều khi đọc truyện ngắn trên tạp chí Văn nghệ Quân đội. Đó là năm 1973.Và từ đấy, ấn tượng về Noel của mình là cảm xúc buồn man mác. Mình luôn thấy hình ảnh cô gái đó, mình cảm nhận sự mất mát, xót xa mà cô đang chịu đựng. Bao giờ cũng vậy, nói đến Noel là trong đầu mình hiện lên hình ảnh cô gái đứng khóc lặng lẽ trước cửa Nhà Thờ vắng vẻ của một Hà Nội trong chiến tranh.
Cũng có những mùa Noel, mình chen lấn trong Nhà Thờ Phú Cam để xem làm Lễ lúc 12 giờ đêm. Bỏ học cả buổi chiều để vào chỗ trên cùng, rồi quỳ đến tê cả chân suốt buổi tối. Nghĩ thật trẻ con. Nhưng những ấn tượng trang nghiêm, vui vẻ của buổi Lễ vẫn chẳng lấn át được cảm nhận kia của mình về Noel.
Lại một mùa Noel nữa!
Cảm xúc ấy lại dội về! Và được nói với ai đó, khóc với ai đó về những gì đang tuôn trào trong lòng mình thật là dễ chịu. Lần đầu tiên mình mới thực sự nói lên những cảm nhận đã theo mình suốt chừng ấy năm, khi mình là con bé 13 tuổi.
Noel ấm áp vì mình được chia sẻ!
Cám ơn!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét