Thứ Tư, 15 tháng 7, 2009

N.12

Entry for September 01, 2008
Dường như đã là rất lâu!
Dường như là vô tận!
Biết bao điều đã xảy ra trong chừng ấy tháng ngày. Ngỡ sẽ được quên đi là mình đang tồn tại ! Giá mà được như thế nhỉ !
Không sao dứt ra khỏi đầu sự giận hờn vô cớ. Có lúc muốn làm một gã Cowboy lang thang trên thảo nguyên, tha hồ mà tự do. Tự do khóc. Tự do cười. Tự do hét lên thật to một tên ai đó ! Rồi tự do ngửa mặt lên trời, im lặng…im lặng mãi thôi !
Ta không hiểu nổi lòng mình. Có lẽ ta là kẻ quá tham lam, quá ích kỷ ! Nhưng quả thật, ta quá mệt mỏi với trọng trách làm người. Cái cảm giác cô độc, không biết chia sẻ cùng ai làm ta ngột ngạt quá ! Không lẽ mình vô lý đến vậy sao ?Ai cũng bảo : Mày là sướng nhất !
Có thật thế không nhỉ !
Sao mình không cảm thấy thế !
Mình muốn làm gã chăn bò cơ !
Chat với bé Thanh một lúc thấy nhẹ cả đầu. Một sự đồng cảm. Nó bảo : bạn thân thì ở xa, chẳng trò chuyện được, còn ra đường thì gặp toàn bọn dở hơi ! Nó ở bên Nhật mà cũng có cảm giác ấy. Mình có dở hơi không nhỉ !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét