Thứ Tư, 8 tháng 7, 2009

N.1

Entry for February 20, 2008

Ngày xửa ngày xưa, vào ngày 1-5..., có một con bé đen ơi là đen đã nhảy xổ vào cõi đời này! Và từ đó, nó cứ thế mà tồn tại. Cho đến tận bây giờ nó vẫn còn đen...Người ta gọi nó là Cành Củi Khô Nhọ Nhem. Nó thật tầm thường và nhạt nhẽo giữa muôn vàn cây lá mơn mởn tốt tươi. Điều duy nhất làm nó yêu đời và rất tự tin là: Nó nghĩ mình sẽ làm tốt được một điều:Nó có thể cháy lên thành một ngọn lửa! Dù không là một ngọn lửa rừng rực nhưng cũng sẽ đủ làm chín được nồi cơm, hay có thể đem lại cho ai đó một chút ánh sáng, và nếu cần, cả một chút hơi ấm trong cơn giá buốt nào đó. Vì vậy mà bao giờ nó cũng luôn giữ cho mình được khô ráo để bất cứ khi nào có ai cần là nó sẽ bùng cháy ngay. Và cứ như vây mà nó lại càng đen hơn. Càng già lạisẽ càng đen nữa! Nhưng nó chẳng sợ đâu, vì nó luôn tin rằng: Ai cần ngọn lửa đều sẽ hiểu, mỗi người sẽ làm tốt mọi việc nếu biết giữ ngọn lửa trong tim mình luôn rực cháy!Dù không là đám cháy ngút ngàn, Cành Củi Khô Nhọ Nhem luôn biết cách nuôi giữ một đốm lửa hồng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét